Truyện Đỉnh Cấp Tông Sư - Tô Minh

Chương 253: Đến Huyền Thanh Tông báo thù




“Tất nhiên! Cô ta vẫn là cô ta thôi. Và sau khi hồi sinh thì cũng không ảnh hưởng đến trí nhớ”.

Nghe thấy vậy Tô Minh mới thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này đám người Lam Tuyết đều vô cùng sửng sốt. Bởi vì Diệp Mộ Cẩn đột nhiên biến mất.

Bọn họ đều nhìn về phía Tô Minh.

“Chỉ một động tác nhỏ của anh là Mộ Cẩn được an toàn rồi. Yên tâm, một thời gian nữa cô ấy sẽ tỉnh lại thôi”, Tô Minh giải thích.

Sau đó anh nhìn về phía Tiêu Nhược Dư, khom người nói: “Cô Tiêu! Cảm ơn cô!”

Tô Minh vô cùng cảm kích.

Món nợ ân tình này không có gì có thể diễn tả nổi.

Nếu như không có Tiêu Nhược Dư thì đám người Lam Tuyết, Tống Cẩm Phồn chắc chết cả rồi, thậm chí Mộ Cẩn cũng sẽ không được chết toàn thây chứ nói gì còn cơ hội được tỉnh lại?

“Chúng ta là đối tác mà, cùng trên một thuyền rồi”, Tiêu Nhược Dư cười, nói.

“Phải rồi! Ở bên ngoài có người tên là Viên Phương Hà. Cô Tiêu! Cô có thể hỏi ông ta tất cả mọi chuyện, kể cả chuyện liên quan đến cái chết của bố cô. Tôi nghĩ ông ta không dám gạt cô đâu. Ngoài ra, tôi nghĩ, bắt đầu từ hôm nay cô sẽ chính là hội trưởng thật sự của hội đấu giá Tứ Đỉnh rồi”.

Mắt Tiêu Nhược Dư sáng lên, nói: “Viên Phương Hà ở bên ngoài sao?”

“Ừm!”, Tô Minh gật đầu, nói: “Đừng vội! Cô Tiêu! Có thể nói cho tôi biết sao Mộ Cẩn lại thành ra như này không?”

Tiêu Nhược Dư gật đầu, sau đó bắt đầu chậm rãi kể lại.

Từ lúc Diệp Mộ Cẩn cầu xin ông cụ Diệp phá Tây Lâm Sát trận để cứu Tô Minh.

Đến việc ông cụ lấy tín vật của Lữ Chân Tuân ra, sau đó Diệp Mộ Cẩn và Tiêu Nhược Dư cùng đến Huyền Thanh Tông ở núi Đông Tự ở Huyền Linh Sơn, đến việc Diệp Mộ Cẩn bị Lữ Thanh Thanh đánh trọng thương.

Sau đó đến việc Diệp Mộ Cẩn quỳ xuống dập đầu hai ngày hai đêm, vv….

Những chuyện này Tiêu Nhược Dư kể không thiếu một chi tiết nào.

Từ đầu đến cuối Tô Minh chỉ yên lặng lắng nghe, đến khi Tiêu Nhược Dư kể xong thì Tô Minh cười, nói: “Huyền Thanh Tông! Lữ Thanh Thanh, Lữ Chân Tuân, ha ha…”.

Tô Minh phẫn nộ đến nỗi bật cười.

Anh điên cuồng kìm hãm sát ý đang sục sôi gầm rú trong cơ thể.

Ánh mắt anh lạnh lùng thấu xương.

“Cô Tiêu! Cô có thể đi cùng tôi đến Huyền Thanh Tông một chuyến không?”, Tô Minh hỏi.

“Được! Để Viên Phương Hà đi cùng chúng ta đi, trên đường đi tôi muốn hỏi ông ta một số chuyện”.

Tô Minh gật đầu.

“Dì Cầm! Dì bảo vệ đám người Lam Tuyết, Tống Cẩm Phồn và Trần Chỉ Tình quay về nhà họ Trần ở thành phố Dương Giang trước đi”, Tiêu Nhược Dư lại nhìn dì Cầm, nói.

“Vâng cô chủ!”, dì Cầm đáp.

“Chỉ Tình! Mọi người về thành phố Dương Giang trước rồi đợi anh từ Huyền Thanh Tông trở về nha”, Tô Minh lần lượt thơm lên trán ba cô gái, nói.

Lúc này anh không cần phải lo lắng về sự an toàn của họ nữa. Từ lúc diệt ba gia tộc lớn ở Đế Thành thì giờ đây đã có hơn hai ngàn người chết trong tay anh rồi.

Vì vậy, không có ai dám có suy nghĩ động đến họ nữa.

Nỗi uy hiếp này đủ khiến cả giới thế tục ở Hoa Hạ khiếp sợ mấy trăm năm rồi chăng?

Huống hồ, ban nãy Tô Minh cầu xin thiên nữ Tạo Hóa triển khai một chiêu thức, đó là để lại ký hiệu trên người ba cô gái. Chỉ cần họ gặp nguy hiểm thì mình sẽ biết đầu tiên và có thể đến ngay lập tức. Thậm chí thiên nữ Tạo Hóa còn nói, nếu như cấp bách quá thì cô ta có thể giúp đóng lại cánh cửa không gian rồi đưa Tô Minh đến bên ba cô gái đó luôn, như vậy thì họ sẽ tuyệt đối an toàn.

Phải nói rằng, có thiên nữ Tạo Hóa thì dường như rất nhiều vấn đề khó đều được giải quyết.

Tiếc rằng, ngoài mười đến hai mươi phút ban nãy vì phát hiện ra huyết mạch của Diệp Mộ Cẩn là huyết mạch Thái Hư Yêu Hoàng nên thiên nữ Tạo Hóa vui mừng mới cho chút lợi ích đó, còn trước đó thì toàn chìm đắm trong giấc ngủ say.

Ba tiếng sau, ở sườn núi của núi Đông Tự…

Tô Minh, Tiêu Nhược Dư và Viên Phương Hà xuất hiện ở trước cửa của Huyền Thanh Tông.

“Các người là ai? Huyền Thanh Tông là nơi cấm địa không được đến gần. Nếu như muốn vào thì phải có thư mời”, có hơn chục đệ tử trẻ tuổi đứng canh gác ở trước Huyền Thanh Tông, trong đó có một người quát lớn.

Hơn chục người đó nhìn chằm chằm vào đám người Tô Minh với ánh mắt cảnh giác.

Hôm nay Huyền Thanh Tông canh phòng rất nghiêm ngặt, rất long trọng, còn chặt chẽ hơn hôm Diệp Mộ Cẩn và Tiêu Nhược Dư đến. Bởi vì hôm nay ở đây tổ chức so tài một năm một lần.

Lúc này tất cả mọi người trong tông môn, bao gồm tông chủ, còn có trưởng lão, đại trưởng lão hiếm gặp đều có mặt ở võ trường. Họ đều ngồi quan sát đệ tử, đệ tử nòng cốt và đệ tử chân truyền so tài võ đạo.

Còn đệ tử ngoại môn vẫn chưa có tư cách so tài. Và hơn chục đệ tử này chính là đệ tử ngoại môn, họ phụ trách canh gác cổng lớn của tông môn ngày hôm nay.

“Tôi đến tìm Lữ Chân Tuân và Lữ Thanh Thanh”, Tô Minh lên tiếng.

“Hỗn láo! Đám sâu bọ ở đâu ra mà dám gọi thẳng tên của đại trưởng lão của Huyền Thanh Tông ra vậy?”, hơn chục đệ tử ngoại môn toàn thân run rẩy, dường như đồng thanh quát lên, khí tức sục sôi, trong ánh mắt đều là vẻ phẫn nộ như muốn khóa chặt Tô Minh.

Nhưng đứng trước đám người này Tô Minh dường như không thèm để ý.

Anh dẫn Tiêu Nhược Dư và Viên Phương Hà cất bước đi vào trong tông môn.

Thấy cảnh này, hơn chục đệ tử đều kinh ngạc.

Dường như họ không dám tin là mình nhìn thấy cảnh này? Không ngờ lại có kẻ dám cả gan xông vào Huyền Thanh Tông?

Đây là Huyền Thanh Tông, là một trong bốn thực lực siêu hạng ở Huyền Linh Sơn, địa vị ở Huyền Linh Sơn cũng rất cao.

Sau khi đám đệ tử này vào Huyền Thanh Tông thì hơn mười năm nay đều chưa từng gặp kẻ nào dám xông vào trong Huyền Thanh Tông, vậy mà giờ đám người này lại dám làm thế?

“Muốn chết à?”, hơn chục đệ tử quát lớn, lôi kiếm trong tay ra, trông khá đồng đều…

Trong đó có một người nhanh bước lùi về sau và chạy vào võ trường thông báo.

“Ngăn hắn lại!”, các đệ tử còn lại khí thế sục sôi, xông lại phía Tô Minh, kiếm dài vung lên, kiếm quyết không ngừng gào rú.

Tô Minh khẽ chau mày, dường như có chút phiền não.

Sau đó…

“Phù…”, khí tức trên người Tô Minh đột nhiên giải phóng ra.

Trong chớp mắt hơn chục đệ tử Huyền Linh Sơn cảm thấy run rẩy rồi bay ra ngoài, kiếm trong tay cũng gãy vụn, xương cốt gãy, máu tươi chảy ra, kẻ trọng thương sắp chết, kẻ chỉ còn một hơi thở…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.