Truyện Đỉnh Cấp Tông Sư - Tô Minh

Chương 251: Phải xuống suối vàng anh cũng phải cứu em




Tô Minh đúng là một nhà nghệ thuật về cái chết.

Anh triển khai các kiểu thủ đoạn khiến người khác ớn lạnh đến tận sống lưng, khiến người khác nếm thử cảm giác sống không bằng chết khủng khiếp thế nào.

Nhìn thấy vậy khiến những người vây xung quanh đều sợ đến nỗi mềm nhũn chân.

Một tiếng sau, cả Cơ Thương Hải và Cơ Khâm đều chết.

Còn nhà họ Ngụy và nhà Công Tôn lúc này cũng vô cùng tuyệt vọng.

Thế lực chống lưng ở Huyền Linh Sơn của hai nhà Công Tôn và nhà họ Ngụy sau khi nhận được tin cứu mạng của họ thì đều không thèm để ý, trực tiếp từ bỏ luôn.

Dù sao thì không phải tất cả thế lực ở Huyền Linh Sơn đều tự cao tự đại như thế.

Mặc dù rất nhiều tu giả võ đạo của Huyền Linh Sơn cảm thấy việc một mình Tô Minh tiêu diệt Phiêu Diểu Tông có thể có bóng dáng của gia tộc hộ thần, chứ họ không tin rằng một mình Tô Minh có thể tiêu diệt thế lực hạng một của Huyền Linh Sơn.

Nhưng kể cả như vậy thì họ vẫn luôn coi Tô Minh là người rất nguy hiểm.

Tất nhiên, họ cũng sẽ không mạo hiểm vì một thế lực phụ thuộc không mấy quan trọng.

Tô Minh đến nhà Công Tôn thì phát hiện ở đây đã trống không.

Tiếp đó, anh lại đến nhà họ Ngụy thì phát hiện nơi này cũng thế.

Rất nhanh Tô Minh nhận được tin, sau khi biết thế lực chống lưng ở Huyền Linh Sơn từ bỏ mình thì nhà Công Tôn và nhà họ Ngụy sợ đến nỗi dẫn tất cả mọi người bỏ trốn.

Họ đã chạy về phía bắc.

“Chạy ư?”, Tô Minh cười khỉnh, nói với giọng chế giễu.

Nếu như thông minh thì người nhà Công Tôn và nhà họ Ngụy nên tự sát mới đúng.

Định chạy ư? Còn muốn sống ư?

Ha ha…

Rất nhanh, Tô Minh đã triển khai ra tốc độ khủng khiếp nhất.

Nửa tiếng sau anh đã có mặt ở ngoại ô Đế Thành.

Tô Minh chắn trước mặt người nhà Công Tôn và nhà họ Ngụy, nếu cộng lại cũng phải lên đến 1500 người.

“Liều mạng với nó đi!”, Công Tôn Hạ hét rống lên.

“Liều mạng đi! Không liều cũng chết, chúng ta đông người mà”, Ngụy Chấn Phong cũng phẫn nộ hét lên.

“Giết!”, quả nhiên lúc này các tu giả võ đạo của viện võ đạo nhà Công Tôn và nhà họ Ngụy đều lao về phía Tô Minh như phát điên.

Kẻ nào kẻ nấy đều liều mạng, thậm chí trong lúc xông lại còn tự hủy diệt nữa.

Đáng tiếc…

Tô Minh quá mạnh!

Hiện giờ Tô Minh đối mặt với những tu giả võ đạo ở giới thế tục đều như sóng biển gặp phải nước ở khe suối.

Cách biệt lớn đến nỗi không thể dùng từ gì để miêu tả.

Tô Minh di chuyển thân người, toàn thân biến mất như bóng ma…

Tiếp đó là màn chém người như chém chả.

Người nhà họ Ngụy và nhà Công Tôn ngã như ngả rạ.

Một phút sau, cảnh tượng trước mặt như địa ngục Tu La.

Chỉ còn lại Ngụy Chấn Phong và Công Tôn Hạ vẫn còn sống.

Hai người nhìn thấy cảnh tượng máu tanh trước mặt thì sợ đến nỗi không dám nhúc nhích, lúc này chỉ còn lại một hơi thở.

Tô Minh dày vò hai kẻ này trong vòng một tiếng, cuối cùng chém chết luôn.

“Diệp Võ! Diệp Phù! Các anh em ở viện võ đạo nhà họ Diệp, cả ông nội, tôi đã báo thù cho các người rồi, mọi người hãy yên nghỉ nhé!”, Tô Minh tự nhủ.

Sau đó…

Mắt Tô Minh sáng lên, hít một hơi thật sâu, nói: “Phải đi tìm Tiêu Nhược Dư rồi!”

Chỉ khi tìm được Tiêu Nhược Dư thì mới có thể tìm được đám người Lam Tuyết, Trần Chỉ Tình, Tống Cẩm Phồn, cả Mộ Cẩn nữa. Nghĩ đến Mộ Cẩn, tim Tô Minh đau như có ai đâm một nhát dao.

Mộ Cẩn chết rồi sao?

Hôm nay, từ lúc bắt đầu chém giết đến tận bây giờ, anh luôn cố gắng tránh ý nghĩ này…

Lúc này, khi màn chém giết kết thúc, anh muốn tránh cũng không tránh được.

“Mộ Cẩn! Anh không tin, anh tuyệt đối không tin em chết rồi”, Tô Minh nắm chặt nắm đấm, lẩm bẩm, trong giọng nói đầy vẻ điên cuồng: “Nếu em chết thật, kể cả phải xuống suối vàng anh cũng phải cứu bằng được em…”.

“Thiên nữ tiền bối… Tôi… Tôi có thể hỏi cô một câu hỏi được không? Nếu một người chết rồi thì có thể sống lại không?”, giọng nói anh run rẩy, cẩn thận hỏi.

Mặc dù anh không tin Diệp Mộ Cẩn đã chết nhưng lý trí nói cho anh biết, điều đó là thật.

Anh muốn có được một tia hy vọng từ phía thiên nữ Tạo Hóa, coi cô ta như phao cứu sinh.

Tiếc rằng dường như thiên nữ Tạo Hóa đã ngủ say nên không đáp lại Tô Minh.

“Ra đi!”, một giây sau, Tô Minh nhìn lên trời, nhìn chằm chằm vào một vị trí rồi hét lớn.

Yên tĩnh!!!

“Sao? Muốn tôi ra tay sao?”, giọng nói Tô Minh đầy vẻ lạnh lùng.

“Vâng vâng vâng! Tôi Viên Phương Hà đây!”, một ông lão béo xuất hiện trong không khí.

Ông lão béo này với tướng mạo bình thường, lúc này đầu toát hết mồ hôi, khẽ khom người, sợ hãi run rẩy nói.

Viên Phương Hà thật sự bị dọa chết khiếp.

Ban nãy ông ta nấp trong không trung bị Tô Minh khóa chặt, quá khủng khiếp!

Hơn nữa, ông ta có thể cảm nhận được mùi chết chóc trong khí tức bị khóa chặt đấy.

Ông ta chắc chắn, Tô Minh có khả năng dùng một ngón tay cũng có thể bóp chết ông ta.

Kể cả ông ta ở cảnh giới tôn giả hậu kỳ.

Ông ta mới lên được cảnh giới đó chưa lâu.

Ông ta chỉ nhìn thấy cảnh Tô Minh giết nhà Công Tôn và nhà họ Ngụy chứ không nhìn thấy cảnh tượng trong khuôn viên nhà họ Cơ. Nếu không thì ông ta sẽ không bao giờ dám nấp ở trong không khí để quan sát nữa.

“Cho tôi một lý do không giết ông”, Tô Minh nói, không giống nói đùa một chút nào.

Viên Phương Hà bị dọa sợ chết khiếp, toàn thân ớn lạnh như sắp ngạt thở.

“Cậu chủ Tô! Cậu… Cậu bớt giận! Tôi là đại trưởng lão của hội đấu giá Tứ Đỉnh”, Viên Phương Hà vội nói, giọng nói đầy vẻ căng thẳng, có chút run rẩy.

“Ố?”, Tô Minh có chút kinh ngạc. Nếu như anh nhớ không nhầm thì nội dung hợp tác với Tiêu Nhược Dư chính là giúp Tiêu Nhược Dư trở thành hội trưởng của hội đấu giá Tứ Đỉnh.

Hiện giờ Tiêu Nhược Dư vẫn chỉ như một con rối. Bởi vì nắm quyền lớn trong tổng hội là đại trưởng lão.

Thậm chí, theo như cách nói của Tiêu Nhược Dư thì đại trưởng lão này bị tình nghi giết bố của cô ta.

Lúc này Tô Minh không khỏi dấy lên sát ý.

“Xin cậu chủ Tô tha mạng! Xin hãy nghe tôi giải thích. Tôi biết cậu có mối quan hệ mật thiết với hội trưởng của chúng tôi, mà hội trưởng thù hận tôi rất lớn. Nhưng tôi hoàn toàn bị oan. Đúng là trước đó tôi có liên kết với các trưởng lão khác khống chế và ép hội trưởng phải rời đi. Nhưng tôi không hề giết bố cô ta. Cái chết của bố cô ta là do lão già Phong Bất Hủ vu oan cho tôi”, Viên Phương Hà vội nói, ông ta thấy vô cùng sốt ruột.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.