Truyện Đỉnh Cấp Tông Sư - Tô Minh

Chương 250: Hủy diệt nhà họ Cơ




Lại có thể hấp dẫn hai lão quái vật siêu cấp cảnh giới đoạt mệnh tới?!!! Đúng là một cảnh tượng khó gặp! Cho dù là tất cả các thế lực của Linh Huyền Sơn cộng lại cũng chỉ có một sự tồn tại ở cảnh giới đoạt mệnh?

Trước mắt lại có hai vị.

“Không thể”, nhưng điều đáng kinh ngạc là Tô Minh căn bản không hề cân nhắc hay dao động, mà một lần nữa lắc đầu, anh liếc Cơ Văn Phong và Liên Tư một cái: “Người, tôi giết chắc rồi!”

Lời này vừa vang lên.

Đột nhiên, thân hình của Tô Minh chuyển động, như thể dịch chuyển tức thời, trực tiếp đứng trước người Cơ Nhất Phàm, giơ tay vung nắm đấm tới.

Một quyền này đã khóa chặt Cơ Nhất Phàm.

Mà đồng thời khi cú đấm được tung ra, Cơ Nhất Phàm không thể hé miệng, cả người hắn như bị giam cầm, không thể cử động, tế bào toàn thân dường như đã trở thành tế bào chết.

Cơ Văn Phong thì mãnh liệt trừng to mắt, hoảng sợ tột độ.

Liên Tư cũng tương tự.

Hai người họ đứng ngay bên cạnh Cơ Nhất Phàm, lại không thể ngăn cản nổi, cũng không dám ngăn trở.

Bởi.

Hai người họ lúc này đều cảm nhận được mùi nguy hiểm khó có thể hình dung!!!

Đầu óc hai người ong ong, trong đầu chỉ có hai suy nghĩ - một quyền này của Tô Minh rốt cuộc mạnh mẽ tới nhường nào? Đây còn là cú đấm của con người sao?

Chớp mắt.

“Bùm…”

Cả người Cơ Nhất Phàm nổ tung.

Rơi rớt thành một vũng máu đỏ tươi.

Chết!!!

Trước sự chứng kiến của Cơ Văn Phong và Liên Tư, Tô Minh cứ… cứ như vậy giết chết Cơ Nhất Phàm.

Sau đó là sự im lặng chết chóc kéo dài trong vài nhịp thở.

Cho tới khi...

“Cậu Tô, Cơ Nhất Phàm chết còn… còn… không hết tội, từ nay về sau, Cơ Nhất Phàm không được nhập vào gia phả nhà họ Cơ, không liên quan gì đến nhà họ Cơ nữa”, giọng nói run rẩy của Cơ Vân Phong vang lên, toàn thân run cầm cập như có một lực lượng từ trời xanh đang đè ép lên ông ta.

Cơ Văn Phong vừa dứt lời liền quay sang nói với Liên Tư: “Liên… Liên huynh, chúng ta đi!” Đọc nhanh & update liên tục tại trang VietWriter

Toàn bộ gia tộc nhà họ Cơ tại Đế Thành, trước sau trang viên lại một lần nữa yên ắng, ngay cả gió cũng không còn dao động, tiếng thở và tiếng tim đập cũng không còn nữa.

Quá kinh động lòng người!!!

Chặt đầu Cơ Nhất Phàm ngay tại hiện trường, Cơ Văn Phong lại không có khả năng cứu được Cơ Nhất Phàm? Thậm chí còn không dám bộc lộ một chút tức giận, đau đớn, sát khí, huống chi là có ý nghĩ trả thù?

Tất cả mọi người có mặt đều sợ hãi đến nỗi tinh thần tan rã, thể xác và linh hồn không còn là một thể.

Họ bị dọa tới xụi người, sợ tới máu đảo ngược dòng chảy.

Trong chốc lát.

“Đại trưởng lão, cứu mạng…”, mấy người Cơ Đằng, Cơ Khôn, Cơ Uyên trực tiếp quỳ xuống, đáy lòng lạnh lẽo cầu xin, mang theo tiếng khóc nức nở.

Đại trưởng lão vứt bỏ bọn họ, bọn họ chỉ còn lại một con đường chết! Không lẽ còn có thể sống sót từ trong tay Tô Minh sao?

Đáng tiếc, Cơ Văn Phong chẳng mảy may quan tâm, cùng Liên Tư trốn chạy rời đi.

Ngay cả cháu trai bị giết chết ngay trước mặt mình cũng không thể trông nom hay cứu nổi, huống hồ là những người khác?

Trong đầu Cơ Văn Phong chỉ có một suy nghĩ duy nhất, cầu mong Tô Minh sẽ không đem bản thân dính dáng tới dòng chính nhà họ Cơ.

Chỉ có tự mình cảm nhận nắm đấm giết chết cháu trai Cơ Nhất Phàm vừa rồi của Tô Minh rốt cuộc có bao nhiêu lực sát thương mới có thể hiểu được lúc này ông ta sợ hãi cùng kiêng dè Tô Minh sâu đến mức nào?

Vừa đi được vài bước, Cơ Văn Phong bỗng nhiên dừng lại, nhìn hướng Tô Minh rồi nặng nề cúi đầu: "Cậu Tô, Cơ Văn Phong tôi xin thề với thiên đạo, hôm dù là hôm nay hay ngày sau, tuyệt sẽ không dám oán hận cậu Tô dù chỉ một lần, càng không có bất kỳ ý nghĩ trả thù nào!”

Cơ Văn Phong thề độc

Hơn nữa còn là thề độc với thiên đạo.

Loại thề độc này khá hiệu nghiệm, không có tu giả võ đạo nào dám vi phạm. Có thể nói, khi đã lập lời thề độc này, Cơ Văn Phong ngàn vạn phần trăm không thể báo thù Tô Minh nữa.

Sau khi Cơ Văn Phong lập lời thề độc thiên đạo, Liên Tư cũng vội vàng làm theo.

Hai người họ thực sự sợ Tô Minh sợ tới tận xương tủy, hiện tại bỏ chạy, ngộ lỡ Tô Minh cảm thấy hai người họ đều ôm mối hận trong lòng, sau này có suy nghĩ muốn báo thù, sau đó đến nhổ cỏ tận gốc thì sao?

Không thể đánh cược mà!

Có thể chạy thoát sao?

Nhất định phải để Tô Minh tin rằng hai người họ thực sự không có lấy một tia oán hận cùng ý muốn báo thù.

Để toàn mạng, cũng phải liều mình thôi.

“Đúng là biết điều”, Tô Minh phun ra bốn chữ.

Nhưng nếu như vừa rồi Cơ Văn Phong dám có có một chút vết tích của sát khí hoặc ý muốn báo thù bản thân, hoặc nói nhảm thêm một câu, anh liền tiễn ông ta xuống suối vàng.

Nếu hai người này đã thức thời như vậy, thêm vào đó quả thực cũng không trêu ghẹo tới mình, liền quên đi thôi.

Anh không rộng lượng, cũng không phải là kẻ khát máu.

Người đắc tội ta, đáng chết, liền tiêu diệt cả gia tộc của ngươi, máu chảy thành sông.

Không mạo phạm tới ta, không đáng giết, hoặc rất thức thời, tha cho họ một mạng cũng được thôi.

Tất cả phụ thuộc vào tâm trạng.

Theo đuổi suy nghĩ thông suốt.

Tô Minh phất tay, Cơ Văn Phong cùng Liên Tư mới cảm kích không thôi mà rời đi… đây là nhặt được một mạng!

“Bố, chúng ta… chúng ta tự sát thôi!”, Cơ Khâm lúc này còn đang quỳ trên mặt đất nhỏ giọng nói, trong đó là đau khổ cùng tuyệt vọng, hắn đã không có bất kỳ ý niệm muốn sống nào nữa,

Cơ Thương Hải nặng nề gật đầu, đúng vậy!!! Tự sát!

Hiện tại, tự sát chắc chắn là lựa chọn tốt nhất!

Nhưng cũng chỉ một giây này.

Bất chợt.

Hai người họ không thể cử động được nữa.

Như rơi vào đầm lầy vô biên, bị giam cầm chôn chặt, không thể động đậy.

Ngoại trừ hai người họ, Cơ Uyên, Cơ Đằng còn có những người khác của nhà Cơ tại Đế Thành trong nháy mắt đột nhiên...

Tô Minh di chuyển.

Sau đó, từng bóng người ngã quỵ xuống nền đất, kèm theo đó còn có những chiếc cổ nát bấy của những người đó.

Tô Minh, quá hung tàn.

Một người cũng không bỏ qua.

Sau hơn chục nhịp thở, cả nhà họ Cơ, trừ hai người Cơ Thương Hải và Cơ Khâm, tất cả các thành viên khác trong nhà họ Cơ đều trở thành một cỗ thi thể, bao gồm hàng trăm thanh niên tu đạo võ giả đã tiêu tốn không biết bao nhiêu tiền tài để bồi dưỡng ra.

Một mảnh máu tươi.

Khiến người khác phải ớn lạnh.

Đám đông vây xem càng không dám thở mạnh, vô cùng khiếp sợ trong im lặng.

“Giết ... Giết ... Giết tôi đi!”, Cơ Khâm cầu khẩn, vừa van xin vừa khốn khổ dập đầu.

Tô Minh đứng yên bất động.

Châm vàng vừa ra.

Đặt châm xuống cơ thể của Cơ Khâm và Cơ Thương Hải, khiến dây thần kinh mẫn cảm của họ được gia tăng.

Sau đó tròn một giờ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.