Truyện Đỉnh Cấp Tông Sư - Tô Minh

Chương 249: Mong cậu nể mặt




Nhưng.

Cũng đúng lúc này.

“Hô…”

Một bóng dáng già nua đột nhiên chui ra từ không trung.

Bóng dáng già cỗi đó xuất hiện phía sau Cơ Nhất Phàm.

Nắm chặt lấy áo của hắn, sau đó dồn sức lùi về sau.

Hiểm hóc thoát khỏi cái tát này của Tô Minh.

Cửu tử nhất sinh.

Bóng hình già nua đó khoác trên mình áo dài màu xám, đầu đội mũ tròn, để râu quai nón hoa tiêu, dáng người trung bình, gò má hơi cao, con ngươi hơi mang sắc nâu.

“Nhất Phàm, ông nội đã nói với cháu rất nhiều lần rồi, đừng coi thường người khác, núi cao còn có núi cao hơn”, ông lão kia nói ra lời thấm thía, lúc này đã cách xa Tô Minh hơn mười mét, ông ta vừa nói vừa trừng mắt nhìn hướng Tô Minh, trong đó là sự ngưng trọng.

Mới 22 tuổi đã có thực lực bậc này!

Đúng là khiến người khác phải kinh ngạc không thôi.

Ngay cả khi tận mắt chứng kiến, ông ta cũng không dám tin tưởng.

Ông ta thậm chí có một loại trực giác, lực chiến đấu thực tế của người thanh niên trước mắt này không hề thua kém mình.

Ông lão này chính là Cơ Văn Phong, đại trưởng lão dòng chính của nhà họ Cơ.

Cũng là người mạnh nhất tại nhà họ Cơ, mạnh hơn cả gia chủ.

“Đại trưởng lão”, Cơ Đằng, Cơ Khôn, Cơ Uyên đều cung kính cúi chào, trong giọng nói tràn ngập kích động và vui mừng.

Đại trưởng lão cũng âm thầm đi theo.

May mắn thay, may mắn thay, may mắn thay!

“Ông nội, ông đã đột phá tới cảnh giới Đoạt mệnh rồi?!!!”, đúng lúc này Cơ Nhất Phàm ngạc nhiên thốt lên.

Lời cảm thán này khiến Cơ Đằng, Cơ Khôn, Cơ Uyên rùng mình, khuôn mặt kích động tới đỏ bừng nhìn chằm chằm vào đại trưởng lão Cơ Văn Phong, đây...

Đại trưởng lão vậy mà đã tiến vào cảnh giới đoạt mệnh?

Cảnh giới đoạt mệnh chân chính.

Phải biết rằng, trước đó vẫn là...

Cảnh giới đoạt mệnh? Là bất khả chiến bại tại Huyền Linh Sơn.

“Vừa đột phá”, Cơ Văn Phong đáp.

“Được cứu rồi. Thực sự được cứu rồi”, Cơ Thương Hải hưng phấn thì thào, có cảm giác thoát chết trong đường tơ kẽ tóc.

Trong số đám người vây xem, có rất nhiều người không khỏi lắc đầu, có chút tiếc nuối.

Tại sao vận may của Tô Minh lại kém như vậy? Xui xẻo hết sức! Bây giờ ngay cả lão quái vật cảnh giới đoạt mệnh trong truyền thuyết cũng xuất hiện rồi?

“Tên khốn kiếp, tuyệt vọng chưa? Ông nội tôi là cảnh giới đoạt mệnh! Ha ha ha ha… Muốn giết tôi, đến đây giết đi! Ông đứng đây, giết ông đi! Ông đây bảo đảm không nhíu mày, ông đây thực sự cầu xin cậu đến giết đó!”, Cơ Nhất Phàm đột nhiên chỉ vào Tô Minh mà phá lên cười, chế giễu, đắc ý đến cực điểm, trắng trợn khiêu khích anh.

“Im miệng!”, tuy nhiên điều khiến người ta không ngờ tới là Cơ Văn Phong lại lạnh lùng quở trách cháu trai mình một câu.

Không những vậy, ông ta còn chắp tay chào Tô Minh: “Tiểu huynh đệ, thằng cháu trai này của tôi cũng đã chịu bài học mà nó đáng phải nhận, hôm nay không đánh không quen biết, không bằng, hôm nay dừng ở đây thôi, lão hủ muốn đem theo đứa cháu trai này rời đi, cậu xem, có thể nể mặt lão hủ được không?”

Lời này của ông ta vừa nói ra.

Toàn trường rơi vào im lặng.

Đại trưởng lão cảnh giới đoạt mệnh thuộc dòng chính của nhà họ Cơ, lại… lại khách khí với Tô Minh như vậy?!

Phải biết rằng, vừa rồi Tô Minh xém chút đã giết chết cháu trai của ông ta.

Hơn nữa, nghe ý tứ của Cơ Văn Phong thì ông ta chỉ dẫn theo Cơ Nhất Phàm, cũng không quan tâm tới việc Tô Minh tìm mấy người Cơ Thương Hải, Cơ Khâm báo thù.

Cơ Thương Hải và Cơ Khâm trong thoáng chốc rơi từ thiên đường xuống địa ngục, hai chân mềm nhũn, sắc mặt Cơ Uyên cũng tái xanh.

“Ông nội, giết hắn, hắn…”, Cơ Nhất Phàm còn muốn nói gì đó, trong lòng sốt ruột.

Nhưng lại một lần nữa bị Cơ Văn Phong quát: “Ông nói, im miệng”.

“Phần thể diện này tôi không cho nổi”, nhưng càng khiến mọi người phải ngạc nhiên là, Tô Minh từ chối rồi!!!

Không sai.

Tâm trạng không một chút dao động, bình tĩnh từ chối.

Cảnh giới đoạt mệnh? Rất mạnh sao? Bản thân anh hiện giờ, một tay bóp chết tám người mười người, có lẽ cũng không khó đi?

Một lão già vừa tiến vào đoạt mệnh mà thôi, còn kém xa so với người bảo vệ của cậu hai nhà họ Hạ trước cửa Phiêu Diểu Tông ngày đó.

Anh của ngày hôm nay đã có đủ tự tin và thực lực tuyệt đối để có thể trong chớp mắt giết chết người bảo vệ đó của cậu hai nhà họ Hạ, nói khó nghe một chút thì trong mắt Tô Minh, Cơ Văn Phong trước mắt này chẳng có gì khác biệt so với Công Tôn Thần.

Cơ Văn Phong trầm mặc.

Vẻ mặt càng trở nên trịnh trọng.

Ông ta nhìn chằm chằm vào Tô Minh.

Tự đáy lòng cũng đang nổi sóng to gió lớn.

Ông ta quả thực có chút phán đoán không nổi thực lực của Tô Minh, luôn cảm thấy anh rất nguy hiểm, do đó mới có ý tưởng trực tiếp dẫn theo cháu trai mình rời đi, không ngờ lại bị từ chối thẳng thừng như vậy?!

Không chỉ Cơ Văn Phong im lặng mà cả nhóm người Cơ Nhất Phàm, Cơ Đằng, Cơ Uyên cùng Cơ Thương Hải cũng rơi vào trầm lặng, nhưng sự trầm mặc của họ xuất phát từ sự chấn động tới cực điểm rồi thất thần.

Chấn động trước sức mạnh cực độ của Tô Minh.

Kinh hoàng trước sự điên cuồng của anh.

Sau một lúc.

Cơ Văn Phong hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu, khẽ chắp tay với không trung: “Liên huynh!”

“Ừm!”, một người đàn ông trung niên mặc áo bào tím xuất hiện một cách quỷ dị từ giữa không trung, dáng vẻ có chút tang thương, ông ta thở dài một hơi, gượng cười khổ.

Ông ta tên là Liên Tư.

Là tông chủ của Thái Nhất Tông, một trong bốn thế lực đứng đầu của Huyền Linh Sơn.

Địa vị tương đối cao.

Sở dĩ ông ta có mặt tại đây là vì Cơ Văn Phòng vừa từ bán bộ đoạt mệnh tiến vào cảnh giới đoạt mệnh chân chính, là một trong tứ siêu của Huyền Linh Sơn, cũng không thể ngoảnh mặt làm ngơ.

Phải biết rằng, cho dù là Thái Nhất Tông thì trên thực tế cũng chỉ có một mình Liên Tư ông là cảnh giới đoạt mệnh mà thôi.

Ngay tại khoảnh khắc Cơ Văn Phong đột phá, ông ta liền tìm tới, muốn mời ông ta tới Thái Nhất Tông luận đạo luận võ.

Đây là đang muốn lôi kéo.

Có một cảnh giới đoạt mệnh trấn thủ, cho dù sau này nhà họ Cơ tại Huyền Linh Sơn không thể trở thành tứ siêu nhất đẳng, nhưng rõ ràng cũng cao hơn nửa bậc so với các thế lực hàng đầu bình thường khác, xứng đáng để lôi kéo.

Vừa rồi, ông ta và Cơ Văn Phong ẩn trốn trên bầu trời, bàn bạc một số chuyện.

Kết quả là tính mạng của Cơ Nhất Phàm gặp phải nguy hiểm, Cơ Văn Phong mới ra tay, không ngờ, Cơ Văn Phong lúc này lại kéo mình vào vũng nước đục này...

Ông ta cũng chỉ có thể đứng ra.

Nếu không sẽ không còn khả năng lôi kéo Cơ Văn Phong nữa.

“Tiểu huynh đệ, lão phu là Liên Tư, tông chủ của Thái Nhất Tông, không biết có thể nể mặt tôi lần này được không?”, Liên Tư nhìn hướng Tô Minh nói, giọng điệu cũng khá khách sáo.

Trời ơi!

Quá nhiều người đang có mặt phải tê dại da đầu…. lại tới một người nữa?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.