Truyện Đỉnh Cấp Tông Sư - Tô Minh

Chương 248: Chờ đợi cái chết




“Tôi đã cho các người một cơ hội sống, tại sao lại không biết trân trọng?”, trong mắt Tô Minh lúc này chỉ còn lại Cơ Thương Hải và Cơ Khâm, hoàn toàn không đếm xỉa tới nhóm người Cơ Nhất Phàm, Cơ Đằng, anh nhìn chằm chằm hai bố con Cơ Thương Hải, hờ hững nói.

Cả Cơ Thương Hải và Cơ Khâm dường như không thể đứng vững nữa, không biết vì sao khi bị Tô Minh nhìn chòng chọc như vậy, trong lòng hai người họ có một nỗi kinh hoàng khó tả.

Như thể cả người bị nhét vào trong quan tài.

“Tô Minh? Cậu có phần ngạo mạn rồi đó!”, Cơ Nhất Phàm mở lời, gắt gao nhìn Tô Minh, rút ra thanh kiếm giắt nơi thắt lưng ánh lên tia sáng sắc lạnh, đây là một thanh bảo kiếm hiếm có. Khuôn mặt Cơ Nhất Phàm có chút vặn vẹo khó coi bởi Tô Minh vậy mà coi thường hắn ta.

Tô Minh vẫn như cũ phớt lờ Cơ Nhất Phàm, anh sải bước tiến về phía hai bố con Cơ Thương Hải cùng Cơ Khâm.

“Cậu thành công chọc giận bản công tử rồi đó”, giọng nói của Cơ Nhất Phàm càng thêm lạnh lùng, trong mắt hắn chợt lóe lên một tia lạnh lẽo, nhịp chân trở nên dồn dập, giống như một cơn gió lốc mạnh mẽ cuốn về phía Tô Minh, trong không khí rít lên từng hồi tiếng lưỡi dao sắc bén quét ngang.

Cổ tay hắn uyển chuyển biến hóa, không ngừng dao động xoay chuyển, kiếm pháp linh hoạt, chân khí gầm thét, thi triển ra ‘Yên Ba kiếm pháp’.

Đây là một trong những kiếm pháp mạnh nhất của dòng chính nhà họ Khâm.

Rõ ràng, tuy rằng ngoài miệng hắn xem thường Tô Minh nhưng hành động thực tế lại rất thận trọng, không hề coi thường anh, rốt cuộc hai người họ cũng ở cảnh giới giống nhau.

Trong nháy mắt, thanh kiếm trong tay Cơ Nhất Phàm tỏa ra ánh sáng rực rỡ!!!

Mũi kiếm tụ hội tích trữ sức mạnh, lạnh giá đến cực điểm.

Tốc độ ra kiếm đột nhiên tăng nhanh.

Bóng dáng của Cơ Nhất Phàm mờ mờ ảo ảo mang theo chút tàn ảnh.

“Nhất Phàm ngày càng ưu tú rồi”, Cơ Đằng đều nhìn ở trong mắt, cảm thán nói, ‘Yên Ba kiếm pháp’ của Cơ Nhất Phàm rõ ràng đã đạt đến bước tiểu thành, thật không dễ dàng chút nào.

“Anh Nhất Phàm thực sự là thiên tài hiếm có trong mấy chục năm nay”, Cơ Uyên khẽ ngẩng đầu lên, mặt hơi ửng đỏ, khá tự hào và phấn khích.

Lại nhìn sang Tô Minh lúc này.

Dường như không hề hay biết Cơ Nhất Phàm đang lao đến.

Anh vẫn tiếp tục tiến về phía hai bố con Cơ Thương Hải.

Rõ ràng, luồng sát khí ác liệt và dữ dội của Cơ Nhất Phàm.

Rõ ràng, đường kiếm của hắn nhanh và xảo trá như vậy...

Rõ ràng, Cơ Nhất Phàm sắp lao tới bên cạnh anh.

Tô Minh rốt cuộc muốn làm gì?!

Những người vây xem xung quanh cũng có chút sững sờ, đều không đoán ra được Tô Minh đang làm cái gì?

Mấy người Văn Bối Bối, Ngô Yên, Trương Dẫn càng không kìm được mà lo lắng, sau một nhịp thở.

Cơ Nhất Phàm cuối cùng cũng đã tiếp cận được Tô Minh.

Gần như đứng ở bên trái anh.

Ánh kiếm do ‘Yên Ba kiếm pháp’ kia thi triển ra chớp mắt đã rơi xuống cần cổ Tô Minh!!!

Chắc chắn...

Vào lúc này, cảnh tượng này khiến tất cả mọi người đang có mặt phải choáng váng, đặc biệt là Cơ Thương Hải và Cơ Khâm đều nhìn đến ngây người.

Họ tưởng rằng Tô Minh sẽ ra tay vào giây cuối cùng.

Chẳng ngờ căn bản không phải vậy.

Tô Minh cứ như vậy bị kiếm quang đánh trúng vào cổ.

Là chết không phải nghi ngờ!

Niềm vui sướng khôn tả như những làn sóng biển ùa vào lòng hai cha con họ.

“Đây chính là yêu nghiệt siêu cấp mà bố đã từng nói à, bị dọa thành dáng vẻ này?”, Cơ Uyên lẩm bẩm một câu, không còn từ nào để nói, rõ ràng là giống như một con kiến! Không phải là bị Nhất Phàm trực tiếp nhanh chóng giết chết sao?

Khuôn mặt Cơ Đằng và Cơ Khôn cũng tràn ngập ý cười thích thú.

Tuy nhiên, bản thân Cơ Nhất Phàm lại...

Nét mặt hắn ta co rút thay đổi!!

“Không thể nào!”, hắn giận dữ gầm lên, gương mặt thoáng đỏ bừng thoáng tái nhợt.

Đồng thời, trên cổ Tô Minh cũng có một vết máu, nhưng chỉ hơi nông.

Chỉ là rách da.

Suy cho cùng Cơ Nhất Phàm quá yếu, đối với Tô Minh của hiện tại mà nói, hắn thậm chí còn không bằng một con kiến hôi.

Bởi vậy, anh ngay cả hứng thú né tránh một kiếm thảm hại này của Cơ Nhất Phàm cũng không có.

Quả nhiên, sau nửa hơi thở, vết kiếm xước da trên cổ Tô Minh đã biến mất.

“Ruồi nhặng đáng ghét”, Tô Minh khẽ cau mày, phun ra một câu.

Cuối cùng, bước chân hướng về phía hai bố con Cơ Khâm lúc này mới dừng lại.

Vừa dừng lại, liền quay đầu, vươn một tay ra.

Nhìn giống như là tùy ý phủi tay, cảm giác động tác rất chậm.

Mọi người đều có thể thấy rõ.

Nhưng Cơ Nhất Phàm không tránh thoát khỏi.

Hắn giương mắt nhìn Tô Minh dùng bàn tay xác thịt trực tiếp tóm chặt lấy kiếm của mình.

Tiếp đó.

Một cảnh tượng chấn động đến xương tủy xuất hiện.

Sau khi Tô Minh dùng tay nắm chặt thanh trường kiếm của Cơ Nhất Phàm, năm ngón tay của anh nhanh chóng xòe ra rồi liên tiếp vân vê vài lần… trường kiếm của Cơ Nhất Phàm liền… liền… trở thành một đống sắt vụn.

Bị Tô Minh vê nặn thành hình cầu!

Đó là bảo kiếm đấy!

Tuy rằng không phải là linh khí, nhưng khoảng cách đạt thành linh khí cũng không còn xa.

Chất liệu khá cứng chắc.

Làm sao có thể dùng bàn tay xương thịt nặn thành hình quả bóng??

Điều này hoàn toàn nằm ngoài sức tưởng tượng của họ.

Tô Minh thản nhiên vứt thanh kiếm nay đã trở thành đống phế liệu hình cầu trong tay xuống, nhấc tay liền quăng cho Cơ Nhất Phàm một cái bạt tai.

Lúc này, máu của Cơ Nhất Phàm như đông cứng lại

Hắn tuyệt vọng phát hiện, bản thân vậy… vậy mà không tránh được cái tát này của Tô Minh!!!

Hắn thậm chí còn cảm nhận được mùi chết chóc nồng đậm và thấu xương tột cùng.

Hắn gần như chắc chắn rằng mình sẽ chết dưới cái tát này.

Toàn thân Cơ Nhất Phàm run lên bần bật, đầu óc trở nên trống rỗng.

Chờ đợi cái chết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.