Truyện Đỉnh Cấp Tông Sư - Tô Minh

Chương 246: Hành hạ Công Tôn Thần tới chết




Ông Trung bị bóp cổ.

"Cảm... Cảm tạ...", trước khi chết ông Trung cảm thấy nhẹ nhõm và cảm kích, ông ta biết bởi vì ông ta vừa mới nói cho Tô Minh thông tin mà anh muốn biết, cho nên mới giành được một cái chết êm ái.

Mọi âm thanh đều trở nên yên tĩnh.

Chỉ còn lại tiếng mưa rơi.

"Ngoan, đừng vội, tôi đảm bảo là ông sẽ được ra đi một cách thông thường, nếm trải nỗi đau khổ nhất trên đời, rồi mới xuống địa ngục", Tô Minh nhìn về phía Công Tôn Trung, nhẹ giọng nói.

"Thịnh, Khương, giết... giết... giết tôi đi!!!", Công Tôn Trung đột nhiên rống lên.

Rối rít quát ầm lên.

Điều ông ta mong muốn nhất bây giờ là được chết.

Ông ta sẽ không ngây thơ nghĩ rằng mình có thể sống.

Nhưng được chết và chết không giống nhau.

"Cậu chủ, tôi... Chúng tôi hoàn toàn không thể động đậy", Công Tôn Khương và Công Tôn Thịnh khổ sở nói, lúc này, bọn chúng bị khí tức của Tô Minh khóa chặt, giống như bị trấn áp ở dưới núi Thần mà không sao thoát ra được.

Không thể cử động được.

Vào lúc này, Công Tôn Trung cũng bị trấn áp rồi.

Cử động một chút cũng không được.

Thậm chí không thể mở miệng nói được.

Ông ta chỉ còn lại nỗi tuyệt vọng tột cùng và cầu xin, nhìn về phía Tô Minh, nỗi sợ hãi trong lòng giống như biển động rít gào.

Tô Minh đột ngột quay đầu.

Phịch!!!

Quỳ xuống...

Quỳ trên nền đất.

"Các anh em, tôi xin lỗi", Tô Minh quỳ trên mặt đất, nói với giọng khản đục: "Ông ơi, con xin lỗi!"

Một phần lớn nguyên nhân khiến nhà họ Diệp bị diệt vong là bởi vì anh.

Sau đó.

Tô Minh dùng hai tay đào hố trên bãi cỏ.

Dưới ánh nhìn của mọi người, dưới cơn mưa tầm tã.

Trên bãi cỏ hiện ra từng cái hố.

Văn Bối Bối, Triệu Dương và những người khác cũng dùng tay đào hố trên mặt đất.

Cùng lúc đó.

Nhà họ Cơ, nhà họ Ngụy, nhà họ Công Tôn.

Đều nhận được tin - Tô Minh đã trở về từ cõi chết!!!

"Mau, mau, mau đi thông báo cho nhà họ Cơ ở Huyền Linh Sơn, nói rằng nhà họ Cơ ở Đế Thành sắp bị tiêu diệt đến nơi rồi, xin cầu cứu, bằng bất cứ giá nào cũng được", Cơ Thương Hải hét vào mặt con trai Cơ Khâm với vẻ hoảng loạn tới cực điểm.

Công Tôn Hạ cũng run cầm cập, bắt đầu liên hệ với Cửu Hư Tông.

Ngụy Chấn Phong cũng xụi lơ, ngồi phịch xuống đất ôm điện thoại, bắt đầu liên hệ với nhà họ Điền ở Huyền Linh Sơn.

Đùng đoàng...

Tiếng sấm càng lớn hơn.

Mưa càng ngày càng nặng hạt.

Bầu trời tối đen kịt như mực.

"Công Tôn Thần, chúng ta bắt đầu thôi", Tô Minh rốt cuộc cũng đứng lên, anh đã chôn cất tất cả các thi thể, anh đứng lên, nhìn về phía Công Tôn Thần ở phía xa, bình tĩnh nói.

"Không... Không... Không muốn", Công Tôn Thần chỉ biết tuyệt vọng cầu xin.

Đáng tiếc, mặt Tô Minh không chút thay đổi, chậm rãi đi tới trước người hắn.

"Đây là kim châm", trong tay Tô Minh có mấy cây kim châm: "Thông thường, tao sẽ dùng kim châm để cứu người, bởi dẫu sao tao cũng luôn cảm thấy mình chính là một bác sĩ, nhưng nếu cần, kim châm còn có tác dụng khác, ví dụ như nó có thể kích thích dây thần kinh đau đớn của một người chỉ bằng một cái hạ kim bình thường".

Trong lúc nói, bàn tay Tô Minh khẽ nhúc nhích, dư ảnh cũng trở lên mờ mịt.

Ba cái kim châm đặt vào đầu, ngực, cổ của Công Tôn Thần.

"Có phải lúc này trong lòng mày đang cảm thấy muốn thổ huyết mà không khống chế được? Hơn nữa thính giác, thị giác,... của mày cũng trở lên rất rõ ràng rồi sao?", Tô Minh nhẹ giọng cười hỏi.

Công Tôn Thần hoảng sợ muốn gào khóc, nhưng lại không phát ra tiếng.

Bị dọa sợ đến mức hồn lìa khỏi xác.

Lời Tô Minh nói đều chính xác, lúc này, thính giác và thị giác của hắn đều trở lên tốt hơn.

Sau đó.

Tô Minh vỗ bả vai Công Tôn Thần.

Cái vỗ này!!!

Nhìn thì như không có gì, nhưng Công Tôn Thần đau đớn toàn thân co giật, lỗ chân lông đều rướm máu, hai tròng mắt lồi ra.

Đau đớn đến mức Công Tôn Thần hối hận vì đã trở thành người và hối hận vì đã đến với thế giới này.

Thì ra cái vỗ này khiến cho toàn bộ xương vai bên trong của Công Tôn Thần đều vỡ vụn...

Xương gãy đâm sâu vào thịt.

Lực khống chế của Tô Minh ngày càng đáng sợ, chỉ cần vỗ vào vai hoàn toàn có thể làm cho xương vai vỡ vụn, nhưng lại không làm tổn hại đến trái tim, xương sườn, càng không làm hại đến da thịt bên ngoài... nếu đổi lại là trước kia, anh không thể nào làm được.

Nhưng bây giờ, anh có thể làm được.

Một cách ung dung.

Tiếp theo, Tô Minh lại giơ chân lên, thản nhiên giẫm lên chân của Công Tôn Thần.

Chân của Công Tôn Thần bị giẫm lên như bùn nhão.

Công Tôn Thần từ đầu đến cuối đều co quắp, đau đớn thấu xương.

Đau đớn tột cùng khiến mồ hôi hắn điên cuồng chảy xuống, chẳng mấy chốc, hắn gần như mất nước.

"Làm ơn... Làm ơn... Làm ơn...", trong đầu Công Tôn Thần chỉ có một suy nghĩ, đó là hắn muốn chết, đối với hắn bây giờ, cái chết là điều đẹp đẽ nhất trên đời.

Hắn chỉ muốn chết đi.

Đáng tiếc, Tô Minh bỏ qua ánh mắt khẩn cầu của hắn, trầm mặc lạnh lùng khiến người khác run sợ.

Sự trầm mặc này thật là đáng sợ.

Dưới sự chứng kiến của mọi người, Tô Minh đã hành hạ Công Tôn Thần nửa giờ, cuối cùng bóp cổ hắn.

Sau khi bóp cổ Công Tôn Thần, Tô Minh nhìn chòng chọc vào đám người Công Tôn Khương, anh giải quyết tất cả bọn chúng một cách dễ dàng.

"Nhà họ Công Tôn, nhà họ Ngụy, nhà họ Cơ sao? Haha...", Tô Minh cười lớn.

Cái chết sẽ đến với nhà họ Cơ đầu tiên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.