Truyện Đỉnh Cấp Tông Sư - Tô Minh

Chương 245: Khi đàn ông bật khóc




“Tô Minh??”, sau đó tất cả mọi người vây quanh phía trước khuôn viên đều như sắp rơi con ngươi ra ngoài, thậm chí như phát điên.

Thậm chí họ còn ném chiếc ô trong tay mình đi, toàn thân run rẩy như bị điện giật.

Họ kinh hãi đến cực độ.

Thậm chí nhiều người còn lấy tay dụi mắt mình.

Tô… Tô… Tô Minh?

Là người hay là ma?

“Tô Minh! Anh Tô Minh! Anh ấy vẫn còn sống”, Trương Dẫn kích động hét lớn một tiếng, nước mắt tuôn rơi.

“Mày…”, Công Tôn Thần nhìn chằm chằm vào Tô Minh, sắc mặt vốn tái nhợt giờ đây trắng dã như được rắc vôi sống.

Công Tôn Thần run rẩy đến nỗi xe lăn cũng rung lắc.

“Ông Trung, ông Thịnh, ông Khương… Bảo vệ tôi…”, giọng nói của Công Tôn Thần có chút run rẩy, thậm chí như sắp khóc đến nơi.

Trước đó hắn vui mừng, tàn nhẫn và độc ác bao nhiêu thì giờ đây lại sợ hãi bấy nhiêu.

Người ở trước mặt hắn không phải là ma, mà là người.

Hắn có thể khẳng định!

Hắn rất mong Tô Minh ở trước mặt lúc này là ma.

Kể cả là ma đến báo thù thì hắn vẫn có chút hy vọng và niềm tin nhưng nếu là người thì Công Tôn Thần không dám tưởng tượng ra kết cục của mình.

Đám lão già Công Tôn Trung xuất hiện ở bên cạnh Công Tôn Thần. Ba người này đều ở cảnh giới tông sư, đều lớn tuổi, là ba cường giả mạnh của nhà Công Tôn. Lúc này sắc mặt ba người cũng sầm lại, thậm chí còn có chút kinh hãi.

Còn trên mặt Tô Minh không có quá nhiều sắc thái, chỉ với vẻ bình tĩnh.

Bình tĩnh đến nỗi khiến người khác thấy áp lực.

Dường như Tô Minh không nhìn thấy Công Tôn Thần mà cứ đi thẳng đến trước cửa khuôn viên nhà họ Diệp.

Ánh mắt anh quét nhìn hơn chục cái đầu không nhắm được mắt với vẻ không cam tâm, đặc biệt là của Diệp Phù.

Anh nhẹ nhàng vuốt nhẹ lên mặt của mỗi chiếc đầu rồi vuốt mắt họ.

Tay của Tô Minh khẽ run rẩy.

Sau đó, dưới ánh nhìn của tất cả mọi người, anh đẩy cửa khuôn viên nhà họ Diệp ra.

Anh lặng lẽ nhìn hàng trăm thi thể trên bãi cỏ, toàn là thi thể bị thương nặng, thậm chí là mất chân mất tay.

Anh nhìn thấy rất nhiều người mà anh quen, họ đều là học viên của viện võ đạo nhà họ Diệp.

Dường như mỗi gương mặt đó vẫn còn đang nở nụ cười kiên định và hét lớn: “Giáo tôn! Giáo tôn! Giáo tôn”.

Tô Minh đứng ở đó nhìn, ánh mắt dần dần xuất hiện tia máu.

Kho tàng huyết mạch trong cơ thể anh điên cuồng gào thét, dường như một con mãnh thú đang ngửa mặt lên trời gào hét.

“Bình tĩnh một chút! Cẩn thận bước vào trạng thái nhập ma đấy!”, giọng nói của thiên nữ Tạo Hóa đột nhiên vang lên, dường như dòng suối trong trẻo đổ vào dòng nham thạch vô biên khiến Tô Minh trở nên lý trí hơn.

Ban nãy suýt nữa thì anh rơi vào trạng thái nhập ma.

“Khí tức của ông cụ Diệp và Diệp Võ đều tự hủy hết rồi”, Tô Minh lẩm bẩm, trên mặt hiện ra nụ cười. Đó là nụ cười của sự thống khổ, của sự phẫn nộ đến cực độ.

Sau đó Tô Minh đột nhiên thấy có chút hoảng loạn.

Mộ Cẩn đâu?

Lam Tuyết, Chỉ Tình, Cẩm Phồn đâu hết cả rồi?

“Đám người Mộ Cẩn đâu?”, Tô Minh quay đầu lại nhìn Công Tôn Thần hỏi.

Lúc này Công Tôn Thần chỉ cảm thấy mình bị một con mãnh thú nhắm trúng và con thú này mạnh đến nỗi không hình dung nổi.

Tô Minh chỉ nhìn hắn, hắn đã cảm thấy không thở nổi, tim hắn như sắp vỡ vụn.

Cảm giác sợ hãi cực độ khiến hắn không thể nói nên câu.

Lúc này đám Triệu Dương, Trương Dẫn và Văn Bối Bối xông ra.

“Anh Tô Minh!”, đám người này lập tức quỳ xuống trước mặt Tô Minh, nói: “Chúng… Chúng em là đám phế vật, là lũ hèn nhát, chúng em có lỗi với anh”.

Đám người đó bật khóc như trẻ con.

“Đám người Mộ Cẩn đâu rồi?”, Tô Minh nhìn chằm chằm vào đám Văn Bối Bối, hỏi, giọng nói có chút run rẩy.

“Lúc nhà họ Diệp bị diệt, cô Tiêu Nhược Dư đã cứu Lam Tuyết, Trần Chỉ Tình, Chu Khánh Di và Tống Cẩm Phồn đi rồi”, Ngô Yên cẩn thận nói.

Cảm giác như cơn sóng thần trong lòng Tô Minh lúc này mới ‘miễn cưỡng’ dịu đi một chút.

Anh suýt phát điên.

“Mộ Cẩn đâu?”, dường như Tô Minh đột nhiên có được thông tin gì đó quan trọng.

“Chuyện này… Chuyện này…”, Ngô Yên không dám nói.

“Nói!”, ánh mắt Tô Minh ngưng lại thốt ra một chữ.

“Cô chủ Diệp đã… Đã chết rồi”, Ngô Yên cảm thấy áp lực đè nặng lên ngực, chỉ biết ấp úng. Cô ta nào biết, mặc dù Diệp Mộ Cẩn chết rồi nhưng huyết mạch yêu hoàng được kích hoạt giúp cô ta được tái sinh chứ không phải chết thật.

Tô Minh bình tĩnh lại, thật sự bình tĩnh trở lại.

Nhưng đám người Ngô Yên quỳ trước mặt anh thì ai nấy cũng đều phụt máu.

Bởi vì mặc dù Tô Minh đã cố ý thu lại khí tức nhưng trong lúc cảm xúc hỗn độn đã khiến khí tức bột phát, vì vậy đám người ở đây suýt chết.

Quá mạnh!

Tô Minh lúc này giống như một ngọn núi lớn.

Ngọn núi có thể đè nặng và hủy diệt tất cả.

“Cậu chủ Tô! Cô Diệp không phải chết trong tay ba nhà chúng tôi đâu. Cô… Cô ấy… Cô ấy đến Huyền Linh Sơn cầu xin Lữ Chân Tuân phá bỏ Tây Lâm Sát trận, kết quả là quay về đã thấy Tiêu Nhược Dư cõng cô ấy. Lúc đó cô ấy đã bị thương nặng gần chết. Sau đó Tây Lâm Sát trận biến mất, cậu chủ Tô biến mất nên cô Diệp đã…”, ông Trung của nhà Công Tôn ở đằng xa run rẩy nói.

Ông ta biết rằng, Tô Minh còn sống thì nhà Công Tôn sẽ toi đời mà không thể cứu vãn.

Nhưng ông ta vẫn muốn tận dụng cơ hội cuối cùng, chí ít cũng khiến độ phẫn nộ của Tô Minh giảm đi chút ít và lúc chết cũng không quá đau đớn.

“Mộ Cẩn! Cô bé ngốc này!”, Tô Minh lẩm bẩm, cuối cùng anh cũng rơi lệ.

Người đàn ông đến lúc đau xé lòng thì họ cũng biết rơi lệ.

“Bị thương nặng ở Huyền Linh Sơn rồi mới chết sao? Ha ha…”, trong ánh mắt Tô Minh toàn là máu.

Một giây sau, Tô Minh đột nhiên giơ tay lên.

Lòng bàn tay hướng về phía ông Trung ở phía xa.

Một luồng chân khí nổi lên cuồn cuộn trong lòng bàn tay Tô Minh.

Sau đó, ông Trung sợ đến cực độ.

Bởi vì, ông ta cảm nhận được một sức hút không thể kháng cự.

Toàn thân ông ta như bị giam chặt, cũng không thể vận dụng chân khí của mình.

Ông ta biết thực lực của Tô Minh vô cùng mạnh nhưng lúc này ông ta vẫn ngây người ra. Tô Minh chỉ dùng chân khí mà có thể hút mình lại, rốt cuộc Tô Minh mạnh đến mức nào rồi?

Ông ta có trực giác mãnh liệt, dường như mấy ngày nay thực lực của Tô Minh ở trong Tây Lâm Sát trận đã tăng gấp nhiều lần.

“Bụp, bụp…”, dưới vô vàn ánh mắt đáng sợ hãi run rẩy thì ông Trung bị hút đến trước mặt Tô Minh.

“Phụp!”, Tô Minh giơ tay lên nắm chặt lấy cổ của ông Trung.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.