Truyện Đỉnh Cấp Tông Sư - Tô Minh

Chương 243: Thiên nữ Tạo Hoá




Phải mất mấy phút sau, anh mới lấy lại bình tĩnh nhưng suy nghĩ lại trở nên run rẩy.

Phẩm cấp võ kỹ gồm nhân, hoàng, huyền, địa, thiên...

Sau thiên là gì, anh cũng không rõ.

Cấp đế này, nhất định là xếp sau thiên?

“Tiền bối, cấp đế cao hơn cấp thiên không?”, Tô Minh cẩn thận đặng hỏi, hơi thở có chút ngập ngừng, trì độn.

“Cấp thiên là cái thứ rác rưởi gì chứ? Sau cấp thiên là cấp thần, sau cấp thần là cấp thánh, sau cấp thánh mới là cấp đế”, Thiên nữ Tạo Hoá tức mình nói: “Anh bây giờ còn quá yếu, không thích hợp tu luyện những võ kỹ, công pháp mà bổn cung đang sở hữu, võ kỹ mức thấp nhất mà bổn cung có thể tìm thấy chính là “Đại hoang vu quyền”, miễn cưỡng thì bây giờ cũng có thể tu luyện chiêu đầu tiên trong bộ quyền pháp này”.

Tô Minh nín thở.

Mẹ kiếp!

Lại gặp đúng phải quái vật đáng sợ!

“Bây giờ, bổn cung sẽ nghỉ ngơi một lúc trong thần hồn thức hải của anh, không vấn đề gì chứ? Ngoài bộ “Đại hoang vu quyền” này ra, nếu có thời gian, bổn cung sẽ đích thân chỉ dạy cho anh”.

“Không vấn đề gì, cô...cô muốn nghỉ ngơi trong đó bao lâu cũng được”.

Tô Minh thật sự đã biến thành tên đệ tử sùng bái vô điều kiện rồi!

Chỉ cần mang ra một cuốn bí kíp võ công cấp đế, đổi lại là ai thì cũng sẽ trở nên như vậy mà thôi!

Võ kỹ cấp đế là thế nào ư? Nó giống việc bạn bống nhiên được một mỹ nhân quẳng cho 100 tỉ, sau đó còn nói muốn ở chung với bạn, có 100 tỉ trong tay, dẫu có biến thành kẻ cuồng si thì đã sao chứ?

Huống hồ, Tô Minh còn nghi ngờ, mỹ nhân tuyệt thế này, nếu như còn ở thời kỳ đỉnh cao, có lẽ chỉ cần một ánh mắt thôi, cũng đủ huỷ diệt cả gần chục cái trái đất rồi!

Nếu người ta đã để ý tới mình, thì bản thân cũng chẳng có tư cách mà từ chối!

Cho dù đối phương bây giờ chỉ còn lại là một mảnh thần hồn, nhưng nếu muốn giết chết mình cũng dễ như trở bàn tay!

“Được rồi, bổn cung cần phải nghỉ ngơi đã, anh lo mà tập luyện nâng cao năng lực bản thân đi, mau chóng rời khỏi cái cấp độ thấp nhất này đi, nhanh nhanh mà thăng lên cấp trung, thì may ra có thể tìm thấy được mấy con hồn thú, vừa hay để bổn cung khôi phục một chút thần hồn”, thiên nữ Tạo Hoá cằn nhằn một câu.

Tiếp đó, thiên nữ Tạo Hoá lại lầm bầm: “Đợi một thời gian nữa, bổn cung tìm cơ hội, giúp anh tinh luyện chân khí trong cơ thể, vì đám chân khí trong cơ thể anh loạn quá”.

Nói rồi, thiên nữ Tạo Hoá không phát ra tiếng động gì.

Dường như đã chìm sâu vào trong giấc ngủ.

Khoé miệng của Tô Minh chợt giật liên hồi.

Chân khí trong cơ thể mình vốn dĩ rất ổn, bởi lẽ bản thân vô cùng coi trọng nền tảng.

Cộng thêm trước đó đã tu luyện pháp công luyện khí cực mạnh đó là “Thái Huyền thôn linh chân kinh”, cho nên chân khí đã cao hơn hẳn các võ đạo khác.

Còn cả sự nuôi dưỡng và nâng cấp của kho tàng huyết mạch.

Theo Tô Minh thấy, chân khí của bản thân tương đối tinh luyện và cô đọng.

Thật không ngờ rằng...

Trực giác mách bảo anh, thiên nữ Tạo Hoá không hề nói dối!

“Lần này coi như gặp phải đại năng ngoài sức tưởng tượng rồi”, Tô Minh thở dài một tiếng.

Thiên nữ Tạo Hoá.

Bốn chữ này không hề đơn giản chút nào!

“Tạm thời không nghĩ tới mấy thứ này nữa”, Tô Minh vội gạt bỏ những suy nghĩ vẩn vơ qua một bên, đi về phía đông đường hầm, tìm hết một lượt từ trong ra ngoài.

Quả nhiên, không tìm được thứ gì.

“Trong bốn đường hầm này cho dù có Ma La Kiếm, hay Thiên nữ Tạo Hoá, hoặc thứ gì khác đều không phải là những thứ tầng trái đất có thể chịu đựng được! Tại sao lại xuất hiện trên tầng trái đất? Xem ra tầng trái đất cũng không hề đơn giản chút nào?”, Tô Minh bất giác nghĩ tới.

Đi ra khỏi đường hầm phía đông.

Tô Minh đi tới một nơi đã chuyển thành không gian trọng lực với những mảnh quan tài bằng kim loại vụn nát.

Ngước đầu lên.

“Đường hầm ở bên trên, quả nhiên lại xuất hiện lần nữa”.

Trong trường hợp cả bốn cánh cửa đá trước đó chưa được mở và trước khi bốn đường hầm chính chưa được mở, thì đường hầm phía bên trên cũng sẽ đóng chặt, cho nên khó mà tìm đường lên trên được.

Còn bây giờ.

Thì lại quá dễ dàng.

Chỉ vừa khẽ cử động, Tô Minh đã hoá thành một tia sáng, phóng thẳng lên phía trên.

Sau hơn mười nhịp thở.

Tô Minh đã ra khỏi mặt đất.

Xuất hiện trên sân Tây Lâm.

Trời lúc này đang đổ cơn mưa phùn.

Có mùi máu tanh, vì ngay tại sân Tây Lâm trong khoảng thời gian trước đã diễn ra trận giao chiến giữa tám gia tộc lớn của Đế Thành, khiến rất nhiều người phải bỏ mạng.

“Mộ Cẩn, Lam Tuyết, Chỉ Tình, Cẩm Phồn, Diệp Phù, Chu Khánh Di, Diệp Võ, ông cụ Diệp, mọi người vẫn ổn chứ?”, Tô Minh ngẩng đầu, bầu trời âm u như muốn sụp xuống.

Tiếp đó, anh nhanh chóng rời đi.

“Quay về trang viên nhà họ Diệp trước đã”.

Lúc này.

Tại Ma Thành, Hoa Hạ.

Trong một tòa nhà tối tăm dưới lòng đất trong một biệt thự cổ ở phía tây nam của Ma Thành.

Tiêu Nhược Dư, Dì Cầm, Lam Tuyết, Trần Chỉ Tình, Tống Cẩm Phồn, và cả Chu Khánh Di với thương tích đầy mình trông rất đáng sợ, đang nhìn chằm chằm về phía chiếc giường trước mắt.

Trên gường, chính là Diệp Mộ Cẩn.

Diệp Mộ Cẩn lúc này, đã ngừng thở, mọi chỉ số sự sống đều bằng không, khí huyết cũng không còn, rõ ràng cô ta đã chết thật rồi.

Thế nhưng trên cơ thể cô ta, vẫn luôn phát ra luồng sáng màu vàng cam.

Hơn nữa, nhiệt độ cơ thể của cô ta cũng khiến người ta phát hoảng.

Ngoài ra, nếu quan sát kỹ, trên trán của Diệp Mộ Cẩn có một đốm sáng mờ nhạt lúc ẩn lúc hiện giống như một dạng tín hiệu nào đó.

“Mộ Cẩn thế nào rồi?”, Tống Cẩm Phồn khẽ hỏi, tình trạng này cũng đã kéo dài khá lâu, từ khi nhà họ Diệp bị tiêu diệt, Tiêu Nhược Dư cứu được tất cả bọn họ và dẫn họ tới trốn sau một căn nhà cũ ở Ma Thành, Diệp Mộ Cẩn vẫn luôn trong tình trạng như vậy.

“Cho dù thế nào, vẫn là chuyện tốt”, Trần Chỉ Tình trầm giọng: “Ít nhất cũng có thể chứng minh, Mộ Cẩn vẫn chưa chết hẳn!”

Lam Tuyết, Tiêu Nhược Dư cũng gật đầu một cách nặng nề.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.