Truyện Đỉnh Cấp Tông Sư - Tô Minh

Chương 242: Thiên nữ Tạo Hóa




“Sau này, hoặc là con rối này bị người ta tiêu diệt hoàn toàn hoặc là mình bị người ta giết chết, còn không thì con rối này mãi mãi thuộc về mình”, trên mặt Tô Minh nở nụ cười.

Lần này lại có thu hoạch lớn rồi!

“Có con rối này, chẳng phải mình sẽ là vô địch sao?”

Rất nhanh, Tô Minh lại ngây người ra bởi anh đã quên mất một việc.

Đó chính là…

Con rối này cần có năng lượng linh khí.

Nó giống như một cỗ máy cần phải có điện thì mới hoạt động được, nếu không thì cũng vứt đi.

Hơn nữa, dựa vào mối liên hệ giữa mình và con rối này thì có thể biết được, dùng đến nó một phút thì cần mất 100 viên linh thạch cực phẩm.

Đúng vậy!

Linh thạch cực phẩm!

“Linh thạch cực phẩm?”, Tô Minh từng đọc cuốn sách cổ mà ông lão sưu tầm, trong đó có viết linh thạch được chia làm hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm, cực phẩm và thần phẩm.

Tỉ lệ hoán đổi là 1: 100

Mà linh thạch ở Huyền Linh Sơn toàn là linh thạch hạ phẩm.

Kể cả là linh thạch hạ phẩm thì cũng chẳng lấy được mấy viên ở chỗ thế lực hạng một ở Huyền Linh Sơn, chứ đừng nói đến các thế lực hạng hai hạng ba.

Linh thạch hạ phẩm được coi là bảo bối hiếm có ở Huyền Linh Sơn.

Vậy thì 100 viên linh thạch cực phẩm tương đương với bao nhiêu? Bằng 10000 viên linh thạch thượng phẩm, bằng 1 triệu viên linh thạch trung phẩm, bằng 100 triệu viên linh thạch hạ phẩm.

Lúc này Tô Minh muốn chửi tục cũng không được. Lật tung cả trái đất này lên cộng hết lại cũng không tìm nổi 100 triệu viên linh thạch hạ phẩm.

Nói cách khác, nếu như tất cả các thế lực trên trái đất này bỏ hết linh thạch trong tay mình ra, thậm chí là đào cả linh mạch ở sâu trong lòng trái đất cũng chẳng đủ để kích hoạt nổi con rối này một phút.

Tô Minh há hốc miệng kinh ngạc.

“Thứ này cả đời mình có cơ hội kích hoạt thử một lần không?”, Tô Minh cười khổ lẩm bẩm: “Xem ra, trước đó con rối này còn không có nổi 0,001% năng lượng còn lại trong người nó chăng? Vì vậy mới huy động một chút năng lượng trong người nó thôi, nếu không thì mình đã chết từ lâu rồi?”

“Thu!”, Tô Minh hít một hơi thật sâu, sau đó thu con rối này vào trong nhẫn không gian.

Mặc dù không dám mong đợi sẽ dùng được con rối này nhưng ngộ nhỡ được thì sao?

Ngộ nhỡ sau này mình phất lên thì sao? Mình trở thành vị thần mạnh nhất trong vạn giới thì sao? Ngộ nhỡ mình dùng được nó thì sao?

Con người cũng phải có ước mơ chứ.

Sau đó Tô Minh cẩn thận đi vào bên trong con đường ở cánh cửa phía bắc, nhưng từ đầu đến cuối anh không phát hiện ra cái gì.

“Xem ra bảo bối trong con đường phía bắc chỉ có mỗi con rối kim loại màu đen thôi. Đặt cho nó cái tên vậy, sau này gọi nó là Hắc Khôi”.

Tô Minh đi ra con đường đó để đến trước cửa đá của con đường phía đông.

“Con đường cuối cùng rồi, hy vọng có chút thu hoạch”, Tô Minh lẩm bẩm.

Nói ra cũng phiền lòng thật!

Ma La Kiếm tạm thời không dùng nổi ở ba cánh cửa trước đó, Hắc Khôi cũng tạm thời không dùng được.

Mặc dù mình hiểu được ‘tuyệt mệnh phong vân’- chiêu đầu tiên của Thiên Vẫn Kiếm nhưng vẫn chưa thể nắm bắt và vận dụng nó trong thời gian này.

Điều đó có nghĩa là hiện giờ không thể dùng được đồ tốt gì từ ba cánh cửa trước đó.

Sau đó, Tô Minh tốn mất 5 tiếng, cuối cùng cũng phá được cửa đá ở phía đông.

Vừa mở ra thì đột nhiên một bóng hình phiêu bồng như tiên nữ lao tới.

Tốc độ không nhanh nhưng kỳ lạ là Tô Minh cũng không tránh được.

Không chỉ không tránh được mà lúc này Tô Minh cũng có chút mất hồn. Bởi vì đối phương quá đẹp.

Một vẻ đẹp khó có thể hình dung.

Vẻ đẹp không dùng từ gì để diễn tả nỗi.

Một vẻ đẹp khiến người khác tự ti và chấn động.

Tô Minh trơ mắt nhìn cô gái mặc váy dài màu trắng đẹp đến mê người. Cô ta giống như làn khói bay về phía mình rồi lao đến lông mày trên mặt anh.

“Thứ gì vậy?”, sắc mặt Tô Minh tái nhợt, lẩm bẩm: “Mau tránh ra!”

Tô Minh ôm chặt đầu mình, thậm chí còn đập lên trán.

Đúng là có chút hoảng loạn.

Tận mắt nhìn thấy một người bay lơ lửng như một làn khói lao vào cơ thể mình, nếu đổi lại là người khác thì cũng kinh hãi.

“Đúng là yếu không thể tả nổi”, đồng thời lúc này, trong đầu Tô Minh vang lên một giọng nói.

Giọng nói mềm mại như búp bê nhưng lại vô cùng cao quý. Chỉ nghe giọng nói thôi cũng đủ khiến người ta hình dung ra vẻ đẹp tuyệt sắc.

“Cô… Cô… Chính là cô gái mờ ảo ban nãy?”, Tô Minh giật mình, cẩn thận hỏi, giọng nói vô cùng run rẩy, trên mặt toát hết mồ hôi: “Cô ở trong cơ thể tôi rồi ư?”

“Bổn cung chính là thiên nữ Tạo Hóa”, cô gái thản nhiên nói.

Thiên nữ Tạo Hóa? Nghe cái tên có vẻ kêu như chuông nhưng Tô Minh không biết thiên nữ Tạo Hóa này là thế lực gì và đến từ đâu?

“Thiên nữ tiền bối! Cô là người hay là quỷ? Có thể rời khỏi cơ thể tôi không?”, Tô Minh nói với kiểu thương lượng. Trực giác nói cho anh biết, đối phương vô cùng mạnh, mạnh đến nỗi không thể tưởng tượng được.

“Không được!”, thiên nữ Tạo Hóa phủ định luôn: “Hiện giờ chỗ bổn cung chỉ còn lại một linh hồn, cần một nơi có thể tĩnh dưỡng. Vừa hay trong cơ thể anh khá lý tưởng. Yên tâm, bổn cung sẽ không cướp mất nhận thức của anh đâu. Bởi vì linh hồn của anh cũng không trụ được khi tôi cướp mất đâu”.

“Nhưng mà thưa thiên nữ tiền bối, cô không thể đến nơi khác tĩnh dưỡng sao?”, Tô Minh cười khổ nói.

Tự dưng có thêm một lão quái vật siêu cấp ở trong nhận thức và linh hồn mình, đúng là…

Không yên tâm cho lắm.

Áp lực quá lớn.

“Không được!”, thiên nữ Tạo Hóa không khách khí nói: “Máu tươi của anh cũng thú vị đấy, bổn cung không thể nhìn thấu được. Vì vậy bổn cung đoán anh không phải người đơn giản, vì vậy mới muốn tạm thời tĩnh dưỡng ở đây. Nếu đổi là người khác thì họ không xứng. Yên tâm đi, nếu bổn cung đã chọn tĩnh dưỡng trong linh hồn của anh thì nhất định sẽ cho anh một ít lợi ích, không chiếm không đâu”.

Dường như để chứng minh là mình sẽ cho Tô Minh lợi ích gì đó nên một giây sau trong đầu Tô Minh đột nhiên xuất hiện một nguồn thông tin.

“Đại hoang vu quyền?”

“Đế cấp?”

Tô Minh giật mình.

Và cũng có chút hoang mang.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.