Truyện Đỉnh Cấp Tông Sư - Tô Minh

Chương 241: Con rối bằng kim loại




Bên dưới độ sâu ngàn mét của Tây Lâm Sát trận, Tô Minh đang nhìn chằm chằm vào Ma La Kiếm trên tay mình.

“Vật báu như này, tiếc rằng hiện giờ mình quá yếu, yếu đến nỗi không thể dùng nổi”, Tô Minh lẩm bẩm với giọng nuối tiếc.

“Nhưng mình tin, chắc chắn sẽ có một ngày thực lực của mình sẽ tăng lên đến mức có thể dùng được kiếm này. Sau đó sẽ mở được các đường đi phía bắc và phía đông”, Tô Minh đi ra khỏi đường đi phía tây, càng lúc càng mong đợi.

Có được thu hoạch từ con đường bên cánh cửa phía tây và phía nam, có thể đoán được lối đi phía bắc và phía đông chắc chắn không đơn giản.

Tô Minh lại bắt đầu ra tay, vẫn là kiếm.

Sau đó, mất tầm năm tiếng, lối đi phía bắc cũng được mở ra.

Vừa mở ra là một màu đen ngòm nhức mắt ập đến.

Vì Tô Minh có kho tàng huyết mạch nên thị lực vô cùng khủng khiếp, vì vậy ở trong bóng tối anh cũng có thể nhìn như ban ngày.

Như bóng tối trước mặt đúng là khó hình dung.

Đến bản thân Tô Minh giơ năm ngón tay ra cũng không nhìn thấy gì.

Đúng lúc này…

“Cái gì vậy?”, sắc mặt Tô Minh đột nhiên tái nhợt, anh theo bản năng nhìn xuống ngực mình.

Trước ngực mình là một thanh kiếm, một thanh kiếm mỏng màu đen.

Kiếm mỏng đâm vào ngực anh, máu từ kiếm chảy xuống.

Còn trước mặt anh hiện giờ là một người- người kim loại toàn thân đều là màu đen.

Người này sống động như thật, không có bất cứ gì khác biệt với người bình thường. Bất luận là cánh tay, chân hay ngũ quan, gương mặt, mọi thứ đều giống như người thật.

Nhưng người này không có hơi thở của sự sống và khí huyết, là khí tức của kim loại, toàn thân một màu đen sì.

Đây là một con rối kim loại.

“Năng lực ẩn giấu khủng khiếp!”, Tô Minh lẩm bẩm, anh cảm thấy vô cùng chấn động và kinh ngạc.

Phải biết rằng, sau khi khởi động được một chút kho tàng huyết mạch thì trực giác và năng lực phản ứng của anh vô cùng khủng khiếp.

Trong tình huống bị đánh lén như này mà Tô Minh hoàn toàn không biết gì, đủ thấy con rối kim loại này ẩn giấu năng lực mạnh đến mức nào?

Nhưng cũng đúng lúc này, con rối kim loại ở trước mặt đột nhiên dừng lại, giống như cỗ máy bằng điện đột nhiên dừng lại.

“Cũng may hình như con rối kim loại này trải qua năm tháng dài nên tiêu hao 99% năng lượng trong cơ thể rồi, vì vậy lúc con đường bên cánh cửa phía bắc được mở ra, mặc dù nó có thể ra tay nhưng cũng chỉ phát huy được một nửa chiêu thôi”.

Tại sao lại gọi là nửa chiêu? Bởi vì, mặc dù kiếm đánh lén của nó đâm vào ngực Tô Minh nhưng lại đâm không chuẩn.

Lưỡi kiếm vừa đâm vào trong ngực, chỉ còn cách vị trí của tim gần 2cm nữa thì đột nhiên dừng lại.

Tất nhiên, chỉ như vậy thôi cũng khiến toàn thân Tô Minh toát mồ hôi rồi.

Cũng vì mình có kho tàng huyết mạch, có được khả năng phục hồi vết thương rất tốt nên chỉ cần tim mình không bị đâm nát, chỉ một vết thương nhỏ ở tim thì mình sẽ không chết được.

Nếu đổi lại là người khác, không có kho tàng huyết mạch mà tim có một vết thương nhỏ thì cũng chết chắc rồi?

“Coi như vẫn giữ được tính mạng”, Tô Minh nuốt nước bọt, nói.

Tô Minh có thể đoán được thực lực của con rối trước mặt ít nhất cũng phải gấp trăm thậm chí vài trăm lần của mình.

Con rối mạnh đến nỗi bản thân Tô Minh còn không biết nó ở cảnh giới nào nữa.

Nếu con rối này có thêm một chút năng lượng hoặc ra thêm một chiêu nữa thì chẳng phải mình sẽ hóa thành tro luôn sao?

“Con rối này có thể nhận ra chủ của mình không? Nếu như nó vô chủ thì sao?”, một giây sau, vết thương ở ngực Tô Minh đã hoàn toàn hồi phục, nhưng con rối kia đã nằm trên đất.

Nhìn kỹ lại mới phát hiện ra, thanh kiếm mỏng màu đen trong tay con rối lại hợp nhất với thân người nó.

Ngoài ra, trên thân con rối được tạo thành từ những mảnh kim loại nhỏ, tổ hợp của các kim loại cũng khá tinh xảo và phức tạp khiến người ta phải kinh ngạc.

“Biết đâu con rối này không phải là vật ở trái đất này”, Tô Minh ngồi xuống nghiên cứu kỹ con rối, một lúc lâu mới thở dài một cái, nghĩ.

Sau đó anh đi tìm phòng chính của con rối đó.

Anh từng đọc qua về con rối như này trong một cuốn sách cổ mà ông lão sưu tầm được, vì vậy cũng có hiểu biết đơn giản về nó.

Con rối phức tạp và mạnh hơn nữa thì đều có phòng chính.

Một khi tìm thấy phòng chính thì có thể xác định được con rối này có chủ nhân hay không?

Sau đó Tô Minh mất một tiếng mới tìm được một kết cấu nhỏ trong một đường may dưới nách trái của nó. Lúc mở ra thì két một tiếng, sau đó chân phải của nó bật ra một hộp bí mật hình vuông.

“Vô chủ!”, Tô Minh nhìn hộp bí mật với tâm trạng căng thẳng và mong đợi.

Trong hộp bí mật có một cái lõi, nhưng lõi đó hoàn toàn trống không như một tờ giấy trắng.

Điều này chứng tỏ con rối này không có chủ.

Bởi vì cái lõi này cả đời chỉ nhận một người chủ mà thôi.

Chỉ cần con rối này từng nhận chủ nhân khác thì nó sẽ không có giá trị gì với Tô Minh.

Thật không ngờ…

Tô Minh không do dự mà cắn vào ngón tay mình, một giọt máu chảy ra, sau đó nhỏ trên lõi đó.

Trong chớp mắt, trên lõi màu trắng trống không đó lóe lên ánh sáng màu đỏ.

Cái lõi này biến thành màu đỏ tươi.

Tô Minh cảm nhận được mình và con rối này đã có mối liên hệ.

Điều khiến Tô Minh kinh hãi hơn là một giây sau, cả phòng chính còn có hộp bí mật, còn có kết cấu để mở ra. Nhưng tất cả đều bị đông đặc và biến mất, hòa vào với những kim loại khác trên người con rối này.

“Quả nhiên là lần đầu nhận chủ”, Tô Minh vui mừng nói: “Hơn nữa, hiện giờ hộp bí mật, phòng chính và kết cấu đều biến mất, sau này nếu như có ai lấy được con rối này, muốn phá bỏ mối liên hệ giữa mình và nó cũng không được”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.