Truyện Đỉnh Cấp Tông Sư - Tô Minh

Chương 240: Ma La Kiếm




Kho báu huyết mạch chẳng thèm đếm xỉa đến chiếc xích bằng kim loại này, nhưng Tô Minh lại coi trọng.

Cực kỳ coi trọng.

Sau khi thu lại dây xích xong, ánh mắt và tinh thần của anh đều tập trung vào thanh Ma La Kiếm đang trôi nổi trước mắt.

Ma La Kiếm lúc này bỗng phát ra một luồng ánh sáng màu đỏ máu!!!

Sáng rực!

Sáng đến khó mà hình dung được!

Tô Minh đang đứng trước thanh kiếm, hai mắt bị chói đến rỉ máu.

Con ngươi đau như sắp vỡ ra.

May mà có kho báu huyết mạch nhanh chóng khôi phục lại mắt cho anh, nếu không chắc anh đã thành kẻ mù rồi.

Tiếp đó, Tô Minh có thể cảm nhận được thanh kiếm trước mắt đang khinh bỉ, coi thường mình.

Loại cảm giác này giống như thần tiên nhìn đám người có địa vị thấp kém.

Mặc dù kiếm không thể nói chuyện, nhưng Tô Minh có thể cảm nhận được rõ ràng cảm xúc của kiếm.

Ngoài ra đó là, Ma La Kiếm hình như muốn bỏ đi.

“Tao cứu mày, mày lại cứ thế bỏ đi cho xong, có vẻ không hay nhỉ?”, giọng Tô Minh khàn khàn, nói: “Đi theo tao một trăm năm, coi như đền đáp, thế nào?”

Tô Minh cất lời.

Anh dường như có thể chắc chắc, thanh kiếm trước mắt này nghe hiểu được những gì anh nói.

Tô Minh nói xong, liền cảm nhận được Ma La kiếm càng khinh thường anh, dường như đang nói: đi theo anh, anh cũng không dùng được!!!

“Không dùng được sao?”, Tô Minh lại không tin nên vận chuyển điên cuồng kho báu huyết mạch, đẩy sức mạnh lên đến đỉnh điểm, sau đó vươn tay nắm lấy đốc của thanh Ma La Kiếm.

Vậy mà Ma La Kiếm lại để cho Tô Minh nắm lấy.

Nhưng khi Tô Minh nắm chặt, dùng sức, sau đó…

Sau đó anh suýt chút nữa đã bị sức mạnh dội ngược lại làm cho mình muốn ói máu.

Sức mạnh một triệu hai trăm nghìn cân mà lại không thể nắm được thanh kiếm này!

“Thanh kiếm này rốt cuộc nặng bao nhiêu?”

Anh đã đánh giá rất cao thanh kiếm này rồi, nhưng dường như vẫn còn kém xa.

“Kho báu huyết mạch à! Thanh kiếm này bắt nạt tao, hay là, chúng ta hút cạn nó đi?”, Tô Minh bực bội lầm bầm một câu.

Nhưng một câu này của Tô Minh, đột nhiên…

“Xoạt!”

Ma La Kiếm như thể bị hoảng sợ cực kỳ.

Tích tắc thoát khỏi bàn tay của Tô Minh.

Xông thẳng lên trời như muốn bỏ chạy.

Nhưng một giây sau, Ma La Kiếm lại quay trở về trong tay của Tô Minh.

“Đi theo anh một trăm năm”.

Tô Minh cảm nhận được suy nghĩ của Ma La Kiếm.

Thế mà thực sự sẽ đi theo mình một trăm năm sao?

Vì sao?

“Mặc kệ vì sao, bằng lòng đi theo mình một trăm năm là chuyện tốt, bây giờ, mình không dùng được, nhưng không có nghĩa là sau này cũng vậy”, Tô Minh thầm nghĩ trong lòng, bất giác muốn thu Ma La Kiếm vào trong chiếc nhẫn không gian.

Nhưng anh ngạc nhiên phát hiện, không thu được.

“Cái nhẫn rác rưởi này của anh, không xứng”.

Đây là luồng tin tức mà Ma La Kiếm truyền đến trong đầu anh.

Tiếp đó, dưới sự ngạc nhiên của Tô Minh, Ma La Kiếm nhanh chóng thu nhỏ lại đến cả trăm lần, sau đó biến hoá thành một chiếc vòng tay hình kiếm, dập dềnh bay đến trên cổ tay trái của Tô Minh, rồi đeo vào tay anh.

Chiếc vòng tay này màu đỏ đen, bên trên rải rác những hoa văn tinh tế và quái dị, hình đốc kiếm và lưỡi kiếm khá rõ ràng v.v… một chiếc vòng khá là đặc biệt, cũng khá là tinh tế, hơn nữa trông rất oách, hợp với đàn ông.

Ngoài ra, đeo trên tay lại không hề cảm thấy nặng.

“Đúng là có được báu vật”, Tô Minh quét mắt liếc nhìn vòng tay, trong ánh mắt đầy vẻ hưng phấn và mãn nguyện.

Đế Thành.

Nhà họ Diệp.

Trang viên nhà họ Diệp.

Cả trang viên nhà họ Diệp đã trống trơn, trên đó đều là vết máu.

Thảm cỏ đầy màu máu.

Máu tươi chảy dọc theo thảm cỏ, thấm đẫm nơi đó.

Bên trong trang viên, thi thể nằm đầy trên đất.

Cực kỳ thảm thiết.

Mười hai người Thiên Tự vệ, Địa Tự vệ của nhà họ Diệp đã chết hết.

Diệp Phù, Diệp Võ, đã chết.

Ông cụ Diệp, đã chết.

Hơn hai trăm học viên của Viện võ đạo nhà họ Diệp đều chết cả.

Những con cháu dòng chính của nhà họ Diệp quyết chiến đến cùng cũng đã chết hết.

Cả nhà họ Diệp từ trên xuống dưới, chẳng có lấy một người sống sót.

“Ha ha… chúng ta đi”, Nguỵ Chấn Phong cười ha ha, vừa tàn nhẫn vừa đắc ý.

“Nhiều thi thể thế này phải làm sao? Chôn đi chứ?”, Công Tôn Hạ hỏi một câu, hơi không biết phải làm sao.

“Đào một cái hố to, chôn chung là được”, Cơ Thương Hải mỉm cười nói.

“Bố, hay là chặt vài cái đầu treo trước cửa của nhà họ Diệp, cũng để doạ những gia tộc khác của Đế Thành”, đúng vào lúc này, Công Tôn Thần đột nhiên mở miệng.

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều nhìn về phía Công Tôn Thần.

Khẽ kinh hãi.

Đến Công Tôn Thần cũng hơi nhíu mày, nhà họ Diệp đã đến nước này rồi!!!

Bị huỷ diệt rồi.

Còn muốn làm ra những hành động mất hết nhân tính như vậy sao?

“Ngoài ra, còn có một nguyên nhân, bố, chú Nguỵ, chú Cơ, cháu nghĩ thế này, nhà họ Diệp mặc dù đã bị tiêu diệt rồi, nhưng trên thực tế, trước đây sau khi Tô Minh bị Phiêu Diểu Tông nhốt trong tháp Bát Môn Quang, lúc đó có một số con cháu dòng chính và gia tộc liên minh của nhà họ Diệp đã thoát ly khỏi nhà họ Diệp, những người này mặc dù nói rõ là không còn quan hệ gì với nhà họ Diệp nữa, nhưng sâu trong lòng thì sao?”

“Sâu trong lòng, đám người đã từng phản bội lại nhà họ Diệp kia sẽ càng không có khả năng có bất kỳ mối quan hệ nào với nhà họ Diệp nữa”, Công Tôn Hạ nói.

“Không không không, bố, không sợ việc to tát, chỉ sợ việc không may xảy ra bất ngờ, nói cho cùng đám người phản bội nhà họ Diệp kia cũng đã từng là con cháu dòng chính hoặc liên minh của nhà họ Diệp, có mối quan hệ máu mủ. Chẳng may có vài người nào đó muốn trả thù, âm thầm ra tay với mấy nhà chúng ta thì cũng là mối nguy hiểm tiềm tàng. Càng thậm chí, chẳng may trong một vài người muốn trả thù đó có thiên phú Võ đạo khủng khiếp, mười năm, hai mươi năm sau lại trở thành một Tô Minh khác thì phiền phức rồi”.

Giọng Công Tôn Thần nghiêm túc như thể một trí giả: “Cho nên, chúng ta cắt vài cái đầu người của con cháu dòng chính nhà họ Diệp xuống, treo ở trước cửa nhà bọn họ, coi như câu cá, chỉ cần có thể câu được người nào thì giết chết người đó để trừ hậu hoạn không phải sẽ tốt hơn sao, cũng chẳng phí sức”.

“Cái này…”, Công Tôn Hạ hay Nguỵ Chấn Phong, hay là Cơ Thương Hải cũng vậy, bọn họ hầu như đã bị thuyết phục.

Do dự một lát, cuối cùng Công Tôn Hạ vỗ bàn: “Được, thế chì chặt tám mười cái đầu của những người quan trọng treo trước cửa trang viên nhà họ Diệp đi!!!”

Công Tôn Thần cười đắc ý: “Giao cho con đi”.

Rất nhanh, phần lớn người của ba nhà Công Tôn, nhà họ Cơ, nhà họ Nguỵ đều đã rời đi.

Công Tôn Thần và một số người ở lại.

Công Tôn Thần lạnh mặt quát: “Cắt đầu của Diệp Phù xuống cho tôi! Còn có đầu của Diệp Lâm! Đầu của Diệp Quần! còn có…”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.