Tu giả Võ đạo đều có chút trực giác và cảm ứng cảm xúc.
Giống như Tu giả Võ đạo có khí vận, loại trực giác cảm ứng này tồn tại giống hệt như khí vận.
“Mình bị nhốt trong Tây Lâm Sát trận, mọi người đều nghĩ là mình đã chết rồi, đám kẻ thù kia có đi trả thù mình không?”, mặt Tô Minh càng trắng bệch, bất giác luồng khí tức lạnh lẽo cuồn cuộn khắp người.
Cũng chẳng để tâm đến ba cánh cửa đá còn lại dẫn đến ba con đường kia có cơ duyên gì nữa?
Anh quay người xông thẳng về phía con đường chếch bên phía Nam.
Xông ra ngoài là có thể rời đi.
Nhưng điều khiến anh bàng hoàng là!!!
Không ra được.
Con đường phía trên đã đóng lại hoàn toàn.
Ở phía trên có ít nhất hơn một nghìn mét đó!
Anh rời đi kiểu gì?!
Nếu vẫn quyết đi ra thì không chừng còn phải mất đến ba năm? Năm năm?
“Sao lại thế này?”, cả người Tô Minh run lên: “Mộ Cẩn, Lam Tuyết, Chỉ Tình, Cẩm Phồn, còn có ông cụ Diệp, đám học viên của viện võ đạo nhà họ Diệp nữa, bây giờ phải làm thế nào?!”
Ánh mắt Tô Minh vụt loé sáng, sốt ruột, vô cùng sốt suột.
Nhưng lại chẳng có cách nào cả.
Hơi hoang mang.
Trên trán rịn đầy mồ hôi.
Mãi lâu sau.
“Đáng chết! Xem ra là bắt mình phải mở hết bốn cánh cửa đá, phải lấy hết cơ duyên trong bốn con đường này có lẽ mới có cơ hội để mở con đường phía trên kia một lần nữa? Mình mới có thể về được mặt đất đúng không?”, Tô Minh lẩm bẩm một mình.
Đây là do anh suy đoán.
Cũng không phải là anh đoán bừa, mà là tự nhiên có một dự cảm, như thể một loại cảm giác tiên tri đến từ kho tàng huyết mạch.
“Mình phải bình tĩnh lại!!!”, Tô Minh hít sâu một hơi: “Không được hoảng, không được rối!”
Phải hết hơn mười phút sau, Tô Minh cuối cùng mới bình tĩnh lại được, quét mắt nhìn về cánh cửa bên phía Tây.
“Két!”
Đối diện với cánh cửa phía Tây, Tô Minh nhấc Xích Ảnh Kiếm lên, chỉ một kiếm.
Một kiếm vô cùng khủng khiếp, đầu tiên, bây giờ Tô Minh đã có thể tự điều động một chút sức mạnh trong kho báu huyết mạch, cho nên, chỉ lực thuần tuý đã đạt đến mức vô cùng khủng khiếp là gần một triệu cân.
Lại thêm khả năng khống chế lực của anh đã tương đối vững, kiểu khống chế lực thế này cũng có thể đồng thời sử dụng trong Kiếm đạo, cho nên lực bóng kiếm của chiêu này tương đối tập trung, lực công kích đương nhiên rất đáng sợ.
Một kiếm xuất ra, bên trên cánh cửa phía Tây đã nứt ra một vết kiếm dài đến mấy mét, sâu ba thước.
“Thực lực so với trước đây đã tăng lên quá nhiều rồi”, Tô Minh nói thầm trong lòng, bốn cánh cửa nằm ở bốn phía Đông Tây Nam Bắc đều giống nhau, trước đó, khi anh đối diện với cánh cửa phía Nam, anh đã dùng nắm đấm, phải đấm liên tục hai ba ngày mới đấm vỡ được, nhưng bây giờ khi đối diện với cánh cửa phía Tây, anh rất tự tin có thể phá vỡ trong một ngày.
Giây tiếp theo Tô Minh bắt đầu liên tục vung Xích Ảnh Kiếm.
Hơn nữa, còn thỉnh thoảng thi triển chiêu thứ nhất Tuyệt mệnh Phong vân của ‘Thiên Vẫn Kiếm’.
Điểm cốt lõi của Tuyệt mệnh Phong vân nằm ở ý cảnh của Phong (gió) và hình thái của Vân (mây).
Đây là do Tô Minh thu hoạch được từ bên con đường ở cánh cửa phía Nam.
Nhưng trước mắt, ý cảnh của Phong cũng thế, hay là hình thái của Vân cũng vậy, anh chỉ mới hiểu được một chút bề ngoài, còn chưa đến mức Nhập môn và nắm rõ, lúc này, cũng chỉ là không ngừng thi triển Tuyệt mệnh Phong vân để tìm cảm giác và linh cảm.
Thời gian dần trôi.
Mười hai mười ba tiếng sau.
Rầm!!!
Cánh cửa đá phía Tây cuối cùng cũng sụp đổ.
“Ý cảnh của Phong, hình thái của Vân đúng là khó thật!”, Tô Minh có chút cảm thán, mười hai mười ba tiếng đồng hồ, liên tục thi triển Tuyệt mệnh Phong vân không dưới một nghìn lần, nhưng vẫn không có thu hoạch gì khả quan.
Đây là một con đường gian nan.
Nhưng anh có thể chắc chắn một điều, một khi thực sự lĩnh ngộ được ý cảnh của Phong, hình thái của Vân, thi triển được uy lực thực sự của Tuyệt mệnh Phong vân thì nó sẽ cực kỳ cực kỳ mạnh.
May là, anh đã khắc ghi trong đầu hình ảnh bóng người mặc đồ đen múa kiếm trên bức phù điêu màu trong con đường hành lang ở cánh cửa phía Nam, ghi nhớ rất sâu sắc, về sau anh vẫn có thể tiếp tục lĩnh hội.
Tô Minh tin rằng, đến cuối cùng, mình chắc chắn có thể nắm vững được hoàn toàn ý cảnh của Phong và hình thái của Vân.
“Không nghĩ đến Tuyệt mệnh Phong vân nữa, bây giờ đã đến lúc phải đi thăm dò con đường phía Tây này đã”, Tô Minh ngước mắt lên, nhìn về phía sâu bên trong con đường, trong ánh mắt có thêm nét kỳ vọng.
Bước chân đi.
Bước vào bên trong con đường phía Tây.
Nhưng ở trên tường dọc theo con đường phía tây không có phù điêu màu nữa.
Mà ở đây lại có một luồng khí tức nóng bức, dập dềnh ập đến.
Hơn nữa, ở sâu bên trong con đường dường như còn có một luồng ánh sáng màu đỏ máu lấp lánh.
Tô Minh không khỏi bước nhanh hơn.
Càng đi vào bên trong càng thấy con đường sâu hơn so với tưởng tượng của mình.
Đại khái đi khoảng tầm một trăm bước, luồng khí tức nóng bỏng lại càng đậm hơn.
Đã đậm đến mức như thể có ngọn lửa thiêu đốt đang ập vào mặt.
Luồng ánh sáng màu đỏ máu lấp lánh lại càng trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.
Tô Minh không hề do dự bật mở chân khí tạo thành một lớp màng bảo vệ chính mình.
Sau đó thi triển ‘Lược Ảnh Bộ’ đi nhanh về phía trước.
Lại đi khoảng tầm trăm bước nữa.
“Đáng chết!!! Rốt cuộc là con đường này có cái gì?”, sắc mặt Tô Minh khẽ kinh ngạc và đỏ lựng lên…
Lúc này, không chỉ là nóng mà còn rất sắc bén.
Sự sắc bén này khó mà hình dung được.
Sắc bén giống như thể bị lưỡi kiếm cắt mạnh vào trong tim.
“Xích Ảnh Kiếm vì sao lại sợ hãi đến mức như vậy?”, anh quét mắt nhìn Xích Ảnh Kiếm trong tay.
Xích Ảnh Kiếm lúc này đang run lên bần bật, kêu u u.