Truyện Đỉnh Cấp Tông Sư - Tô Minh

Chương 235: Cục diện không thể thay đổi




Ban nãy, lúc mà Cơ Khâm chưa xuất hiện đánh lén Diệp Võ thì bọn họ bị Diệp Võ đánh cho thê thảm. Trên đất toàn là xác bị Diệp Võ giết chết, trong đó có mấy cái xác không đầu, đủ thấy khủng khiếp đến mức nào.

Vì vậy, lửa giận và oán hận đối với Diệp Võ đã ngút trời, giờ đây đúng là cơ hội tốt.

“Cút đi cho tao! Lôi Viêm Bộc! Lôi Viêm Bộc! Lôi Viêm Bộc”, Diệp Võ khàn giọng hô lên, khắp mặt toàn là máu, tay trái thì không ngừng vung quyền lên.

Lôi Viêm Bộc liên tiếp được tung ra, khắp người hắn ta đều là khí tức hủy diệt.

Nhưng trên thực tế, toàn thân hắn ta giờ đây vô cùng yếu ớt, bởi vì hắn ta đã thiêu đốt tinh huyết của mình.

Kể cả như vậy thì Diệp Võ cũng không thể triển khai được sức chiến đấu mãnh liệt của mình vì hắn ta đang bị thương rất nặng. Bị hơn chục người vây quanh tấn công nhưng Lôi Viêm Bộc cũng chỉ có thể làm bốn năm người bị thương.

Sau đó…

“Xoẹt, xoẹt…”, sau lưng, chân, ngực của hắn ta bị kiếm đâm chém liên tiếp.

Xương còn lòi cả ra nhìn mà chói mắt, còn có thể nhìn thấy xương gân rõ ràng, vô cùng khủng khiếp, máu tươi thì tuôn ào ào, nhuốm đỏ toàn thân.

Dường như trong chớp mắt hắn ta run rẩy loạng choạng đến nỗi không đứng vững, hoa mắt chóng mặt như sắp ngất đi.

“Bụp…”, một giây sau đột nhiên có người dùng gậy đập lên gáy hắn ta.

Diệp Võ loạng choạng, sau đó thì ngã quỵ, nửa quỳ trên đất.

Hắn ta thở gấp, máu tươi chảy ồng ộc như vòi nước. Diệp Võ vẫn muốn đứng lên nhưng đã cố hết sức rồi mà vẫn không được. Trong lúc bị thương nặng, hắn ta cảm thấy mình như bị một ngọn núi to đè lên người.

Lúc này, hơn chục tu giả võ đạo của ba nhà đều xông lên định băm nát Diệp Võ ra.

“Dừng lại!”, đúng lúc này Cơ Khâm lên tiếng.

Giọng nói vừa cất lên thì những mũi kiếm đang kề trên đỉnh đầu Diệp Võ mới đột nhiên dừng lại.

“Phù, phù, phù…”, Diệp Võ chật vật ngẩng đầu lên, mắt nhìn về phía Cơ Khâm đang đi lại phía mình.

“Giáo tôn Tô Minh mà chúng mày tự xưng là thần, có cứu được mày không? Bây giờ mày sắp chết rồi mà có ai cứu đâu. Ha ha…”, Cơ Khâm ngạo nghễ nói, hắn ta cười lạnh nói với vẻ sung sướng tột độ.

“Giáo tôn chết nên thằng khốn nhà mày mới dám đứng ra, ba nhà chúng mày mới dám tấn công nhà họ Diệp. Nếu giáo tôn không chết thì mày, cả nhà họ Cơ chỉ có thể quỳ xuống xưng là cháu thôi. Ha ha…”, Diệp Võ nhổ ra ngụm máu tươi, định nhổ vào mặt Cơ Khâm nhưng Cơ Khâm tránh kịp.

“Mẹ kiếp!”, Cơ Khâm phẫn nộ, giơ chân lên giẫm lên đầu Diệp Võ.

Bụp!

Đầu Diệp Võ bị giẫm xuống đất.

Diệp Võ cố hết sức giãy dụa nhưng không thể làm gì được.

“Nói đi! Hãy nói ‘Tô Minh là thằng khốn, là thằng vô dụng, là thằng khốn đáng chết vạn lần’. Nói đi thì tao sẽ cho mày chết một cách sung sướng”, Cơ Khâm nhìn chằm chằm vào Diệp Võ hét ra từng câu từng chữ, cảm xúc có chút phức tạp.

Tô Minh chết rồi mà Diệp Võ vẫn kính trọng đến vậy?

Mẹ kiếp!

Thằng Tô Minh đó có cái gì tốt? Yêu nghiệt? Thiên tài? Ha ha… Chẳng phải cũng phải chết sao?

“Mày chết đi!”, Diệp Võ thở không ra hơi nhưng vẫn mắng chửi.

“Mày cứng đầu đấy, để tao xem xương mày cứng đến đâu nào?”, nụ cười của Cơ Khâm trở nên tàn nhẫn, lực chân cũng mạnh hơn.

Diệp Võ đau đến nỗi ngất đi rồi lại đau đến tỉnh lại.

Xương đầu của hắn ta cũng biến dạng. Máu me be bét, đặc biệt là hai mắt đã đỏ ửng.

“A… Con mẹ nó!”, Diệp Võ đau đớn hét rống lên.

Lực của Cơ Khâm càng mạnh hơn. Hắn ta phải từng bước từng bước giẫm nát đầu Diệp Võ.

Ở đằng xa, Diệp Phù định xông lại cứu Diệp Võ nhưng không thể làm nổi.

Kiếm của anh ta có mạnh có nhanh đến đâu thì lúc này cũng đang bị hơn chục tu giả võ đạo ở cảnh giới bán bộ tông sư vây chặt nên anh ta cũng bất lực.

“Diệp Võ!”, Diệp Phù lớn tiếng hét lớn, nước mắt bất giác rơi xuống.

Chu Khánh Di cũng như vậy, dựa vào tốc độ của cô ta thì thanh kiếm trong tay có thể chém được rất nhiều người. Nhưng như vậy vẫn chưa đủ, vì sức lực của cô ta cũng có hạn.

Còn tu giả võ đạo của đối phương thì đông gấp 3 lần người của nhà họ Diệp.

Đặc biệt là những người có sức chiến đấu cao, ba nhà này điên cuồng chiêu mộ các cường giả ở cảnh giới tông sư đến từ Huyền Linh Sơn.

Trước đó, hơn chục cường giả ở cảnh giới tông sư đến để đối phó với Thiên Tự Vệ và Địa Tự Vệ của nhà họ Diệp. Nhưng điều khiến họ tuyệt vọng là đám người đó chỉ mất mấy chục giây là đàn áp được Thiên Tự Vệ và Địa Tự Vệ của nhà họ Diệp rồi. Sau đó hơn chục cường giả này tách ra rồi tấn công các học viên của nhà họ Diệp.

Lúc này Chu Khánh Di bị hai cường giả ở cảnh giới tông sư trung kỳ chặn lại. Bản thân cô ta cũng ‘ốc không mang nổi mình ốc’, thực lực cách biệt quá lớn. Hai tay và cả trên vai đều có vết kiếm sâu.

Trên mặt Chu Khánh Di toàn nước mắt, trong ánh mắt đều là màu máu, thân thủ di chuyển đến cực điểm. Rõ ràng là biết không cứu được người nhưng vẫn phải liều mạng và dốc hết sức lao lại phía Diệp Võ.

Trần Chỉ Tình ở trong phòng lớn cũng không thể kìm được.

Trước mặt toàn là máu tươi.

Từng tính mạng của học viên nhà họ Diệp gục xuống. Những người này đều rất trẻ, chỉ tầm 20 tuổi là cùng.

Vậy mà lúc này đều bị đao kiếm chém giết, quá đau lòng.

Quá tàn nhẫn!

Máu tươi tuôn trào nhuốm đỏ bãi cỏ trong trang viên trước mặt, màu xanh đã biến thành màu đỏ.

Cô ta cũng là tu giả võ đạo thì làm sao có thể trơ mắt đứng nhìn được.

Trần Chỉ Tình cũng định xông ra nhưng bị Tiêu Nhược Dư ngăn lại: “Đừng xốc nổi! Cô xông ra cũng không thay đổi được gì đâu. Với thực lực của cô thì chỉ nộp mạng thôi”.

Đừng nói là thực lực của Trần Chỉ Tình mà ngay cả Tiêu Nhược Dư, cộng với dì Cầm thì cũng không thể thay đổi được cục diện.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.