Truyện Đỉnh Cấp Tông Sư - Tô Minh

Chương 230: Phù điêu đắp nổi




Đứng gần vị trí của Tây Lâm Sát trận là Cơ Thương Hải, Ngụy Chấn Phong và Công Tôn Hạ, đám người Phùng Chí Đằng cũng có mặt ở đó. Tất nhiên, nhà họ Diệp cũng có mặt.

Điều vô cùng hiếm gặp là ông cụ Diệp cũng xuất hiện.

Thiên Tự Vệ, Địa Tự Vệ của nhà họ Diệp đều đi theo ông ta.

Hơn 200 học viên của viện võ đạo nhà họ Diệp do Chu Khánh Di, Diệp Võ và Diệp Phù dẫn đầu cũng có mặt.

Cả Lam Tuyết, Trần Chỉ Tình và Tống Cẩm Phồn cũng thế.

“Thằng khốn kiếp đáng chết vạn lần này, đúng là phúc lớn thật”, Công Tôn Thần ngồi trên xe lăn, ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn về phía Lam Tuyết, Trần Chỉ Tình và Tống Cẩm Phồn, ánh mắt chứa đầy sự đố kỵ.

“Vậy thì đã sao? Thằng ranh đó chết thì đám con gái kia sẽ như cừu non chờ bị thịt thôi. Nếu anh Công Tôn có hứng thú thì có thể tùy ý lấy”, Cơ Khâm nói với vẻ bỡn cợt. Hắn ta không có hứng thú với gái đẹp lắm. Mặc dù mấy người phụ nữ của Tô Minh đúng là rất đẹp, phải nói là trong hàng triệu người mới có một người như thế.

“Hì hì… Cung kính không bằng tuân lệnh”, trên khuôn mặt tái nhợt của Công Tôn Thần toát lên vẻ kích động, đúng là không thể đợi được nữa.

“Ế! Diệp Mộ Cẩn đến rồi kìa? Lại còn bị thương nặng nữa?”, Cơ Khâm thấy Tiêu Nhược Dư cõng Diệp Mộ Cẩn đến thì có chút kinh ngạc. Lúc Cơ Khâm nhìn thấy vậy thì cũng có rất nhiều người ở sân Tây Lâm nhìn lại.

Mọi người đều vô cùng tò mò. Tô Minh còn chưa biết sống chết thế nào mà Diệp Mộ Cẩn đã chết trước rồi sao?

“Mộ Cẩn…”, đám Lam Tuyết nhanh chóng chạy lại mà đờ đẫn người. Họ lo lắng đến mức bật khóc.

Mặc dù thời gian tiếp xúc với Diệp Mộ Cẩn chưa lâu nhưng mấy ngày trước, chứng kiến tình cảm của Diệp Mộ Cẩn dành cho Tô Minh mà họ đều thấy kính phục và xúc động.

Từ tận sâu đáy lòng họ đều thừa nhận Diệp Mộ Cẩn.

Lúc này, nhìn thấy Diệp Mộ Cẩn sống không bằng chết thì tim họ cũng không ngừng run rẩy.

“Xảy ra chuyện gì thế này?”, ông cụ Diệp bước lại, trên khuôn mặt tái nhợt toàn là vẻ sốt sắng, toàn thân run rẩy. Ông ta cố kìm nỗi bi thương mà cố giữ vẻ bình tĩnh, nhìn Tiêu Nhược Dư hỏi.

Tiêu Nhược Dư do dự một lát, cuối cùng vẫn kể lại toàn bộ sự việc xảy ra ở Huyền Thanh Tông.

Đợi khi Tiêu Nhược Dư nói xong thì…

“Ha ha…”, ông cụ Diệp ngửa mặt lên cười lớn, cười đến phát khóc.

Ân cứu mạng mà không đáng một xu vậy sao?

Lữ Chân Tuân! Giỏi lắm!

Kể cả cảm thấy ân cứu mạng đó không đáng một xu thì cũng không thể để mặc cháu gái mình bị thương nặng thế chứ?

Tuyệt tình thế sao?

“Diệp Thành Bang này chưa từng hối hận về những chuyện mình làm. Chỉ có duy nhất một chuyện là năm đó đã cứu nhầm người”, ông cụ Diệp thầm nói: “Mộ Cẩn! Là ông đã hại cháu”.

“Ông đừng lo lắng, mặc dù Mộ Cẩn bị thương nặng nhưng nếu Tô Minh vẫn còn sống thì cô ấy nhất định sẽ dựa vào niềm tin mà chiến thắng tử thần. Hơn nữa, Tô Minh vốn là một thần y mà”, Tiêu Nhược Dư an ủi.

Ông cụ Diệp gật đầu, ông ta cũng không nói là đưa Diệp Mộ Cẩn đến bệnh viện. Bởi vì ông ta biết, mọi thứ đều vô ích. Không có gì hơn việc để cháu gái mình tận mắt nhìn thấy Tô Minh vẫn còn sống.

“Tiểu Minh à! Kể cả là vì Mộ Cẩn thì cháu cũng phải sống nhé”, ông cụ Diệp nói rồi nhìn chằm chằm vào Tây Lâm Sát trận đang dần có dấu hiệu biến mất.

Ở độ sâu ngàn mét bên dưới Tây Lâm Sát trận…

Cuối cùng Tô Minh cũng mở được cửa phía nam trong bốn cửa đá.

Trong suốt hai ba ngày mà anh chỉ làm một việc duy nhất là… Đập cửa đá.

Cửa đá này nhất định có kết cấu gì đó, tiếc là Tô Minh không hiểu về trận pháp. Cuối cùng, anh đành chọn cách ngốc nhất là cố gắng đập.

Vì vậy, trong ba ngày anh như kẻ điên, chỉ biết vung quyền lên đập.

Cửa đá quá mạnh, mạnh ngoài sức tưởng tượng và cũng quá cứng. Dường như mỗi quyền Tô Minh đều dùng hết sức lực nhưng chỉ khiến nó lay động một chút.

Nếu đổi lại là người khác thì đã từ bỏ lâu rồi.

Nhưng Tô Minh vẫn kiên trì, trong ba ngày mà anh tung ra 150000 quyền, đúng là kinh khủng.

Quyền của anh đập hơn chục ngàn lần, cũng may là có kho tàng huyết mạch nên có thể nhanh chóng hồi phục, sau đó anh lại tung quyền ra tiếp.

Tất nhiên, sở dĩ Tô Minh có thể kiên trì được còn có một lý do rất quan trọng, đó là anh coi mỗi quyền đó là một lần tu luyện.

Thời gian gần đây anh vốn tập trung nghiên cứu khống chế về sức mạnh. Vì vậy, anh còn chuyên luyện đập lá trúc, hiệu quả cũng khá tốt, cũng coi như có thu hoạch nhất định trong việc khống chế sức mạnh khiến thực lực của anh tăng lên rất nhiều.

Ba ngày nay, anh tung quyền liên tục nên hiện giờ việc khống chế sức mạnh của anh tăng lên được một tầm cao mới. Nếu như hiện giờ có một chiếc lá trúc nhẹ bay, thậm chí Tô Minh còn có niềm tin là một quyền có thể đánh lá trúc thành hơn 1000 mảnh nát vụn.

Đó cũng là thành tựu nhất định.

Cửa đá phía nam trước mặt anh giờ đây đã thành một bãi hoang tàn.

Sau khi cửa vỡ thì xuất hiện một lối đi.

Tô Minh hít một hơi thật sâu rồi nhấc chân giẫm lên đống đổ nát và đi vào bên trong.

“Phù điêu đắp nổi?”

Đi vào bên trong, đường không rộng lắm, chắc chừng hai mét nhưng vách tường khá cao, cũng phải tầm năm sáu mét.

Hai bên vách tường đều là những phiến đá lớn, trên phiến đá còn khắc phù điêu đắp nổi.

Trên mỗi vách tường đều có ánh đèn lấp lánh, chiếu sáng cả bức phù điêu đắp nổi.

Tô Minh vừa dọc theo đường đó rồi đi về trước, vừa quan sát kỹ những phù điêu khắc trên vách tường.

Rất nhanh, anh giật mình nhìn ra gì đó.

“Sao có thể thế được?”, sắc mặt Tô Minh trở nên nghiêm trọng, ánh mắt phát sáng. Nếu như có ai nhìn thấy ánh mắt của anh lúc này thì sẽ thấy đó là ánh mắt vô cùng chấn động.

Thậm chí Tô Minh còn cảm thấy tim mình có chút run rẩy.

Thật sự là vô cùng chấn động.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.