Truyện Đỉnh Cấp Tông Sư - Tô Minh

Chương 228: Có chết cũng không muốn nợ ân tình




“Cháu…”, Diệp Mộ Cẩn cắn chặt răng, sau đó mới nói tiếp: “Tiền bối! Bạn trai của cháu quả thật như mọi người nói, là yêu nghiệt siêu cấp, ngay cả tông chủ và thái thượng trưởng lão của Phiêu Diểu Tông đều chết trong tay anh ấy, Phiêu Diểu Tông cũng bị anh ấy tiêu diệt”.

Lúc này, một số đệ tử của Huyền Thanh Tông có chút kinh ngạc.

Có rất nhiều người trong số họ từng nghe đến cái tên Phiêu Diểu Tông.

“Ố?”, đến Lữ Chân Tuân cũng có chút kinh ngạc nhưng cũng chỉ vậy thôi: “Chắc phải có thế lực bên ngoài hoặc ai đó giúp chăng? Nếu sức chiến đấu bình thường thì không thể làm như vậy được”.

Nói xong, ông ta không cho Diệp Mộ Cẩn cơ hội phản bác mà trầm giọng nói: “Huyền Thanh Tông không thiếu thiên tài, càng không cần thiên tài của giới thế tục đến đây”.

Ông ta nhìn chằm chằm vào Diệp Mộ Cẩn, nói: “Ngoài tôi ra, tôi có thể mời mấy trưởng lão Huyền Thanh Tông, huy động cả Huyền Thanh Kiếm là vật trấn giữ tông môn của Huyền Thanh Tông thì có thể phá được 64 trận pháp của Tây Lâm Sát trận. Nhưng phá vỡ Tây Lâm Sát trận chỉ để cứu một kẻ đã chết thì đúng là không đáng. Cô bé ngốc này! Tôi có thể bảo đảm chắc chắn với cô, bạn trai của cô đã chết rồi, không có kỳ tích xuất hiện đâu, đừng lãng phí mối ân tình giữa hai nhà chúng ta”.

“Tiền bối, cháu chỉ cầu xin…”, Diệp Mộ Cẩn vẫn vô cùng kiên định. Nhưng chưa nói hết câu thì Lữ Chân Tuân đã biến mất.

Ông ta chỉ để lại một câu: “Cô bé ngốc! Đúng là tôi nợ ông nội của cô một mối ân tình nhưng ân tình là ân tình chứ không phải là thứ để cô đưa ra yêu cầu lãng phí như thế. Cô suy nghĩ cho kỹ đi, xong thì thông báo cho tôi biết”.

“Tiền bối…”, sắc mặt Diệp Mộ Cẩn tái nhợt, cô ta vô cùng tuyệt vọng, cắn chặt môi đỏ, máu tươi không ngừng chảy xuống, cộng với vết thương nặng khiến cô ta khó giữ được tư thế quỳ nghiêm.

Nhưng cô ta vẫn rất kiên trì…

“Tiền bối! Cháu cầu xin ông!”

“Tiền bối! Cháu cầu xin ông!”

“Tiền bối! Cháu cầu xin ông!”

Một giây sau, Diệp Mộ Cẩn bắt đầu dập đầu, mỗi lần đều dập đầu rất mạnh.

Bụp, bụp. bụp…

Sau mấy lần như thế, trên trán cô ta bắt đầu chảy máu.

Tiêu Nhược Dư muốn ngăn cản nhưng lại do dự, cuối cùng vẫn để Diệp Mộ Cẩn tiếp tục dập đầu. Bởi vì đây là hy vọng cuối cùng của Diệp Mộ Cẩn, vì vậy không thể ngăn cản một cách ‘tàn nhẫn’ như vậy được.

“Cứ dập đi! Dập cho chết đi! Ông nội cũng không đồng ý đâu. Hừm! Để mấy trưởng lão của Huyền Thanh Tông và huy động cả bảo vật trấn giữ tông môn để giúp cô ư, cô có xứng không? Huống hồ, lại đi cứu một thiên tài chết chắc rồi. Hơ hơ, thiên tài ở cảnh giới thiên vị trung kỳ, thiên tài quá cơ! Thiên tài kiểu đó thì một kiếm của bà cô này cũng có thể đâm chết hắn”, Lữ Thanh Thanh nói với giọng hống hách, biểu cảm vô cùng đắc ý.

Diệp Mộ Cẩn vẫn không nói gì mà chỉ dập đầu.

Thời gian dần trôi…

Bụp, bụp, bụp…

Một tiếng sau, những người đứng vây quanh Diệp Mộ Cẩn ở võ trường cũng vơi dần.

Trước mặt Diệp Mộ Cẩn đã là vũng máu nhưng cô ta vẫn kiên trì dập đầu.

Ba tiếng sau…

Mười tiếng sau…

Hai mươi tiếng sau…

Rất nhiều đệ tử của Huyền Thanh Tông đã bắt đầu dao động.

Diệp Mộ Cẩn quá kiên trì!

Cô ta đã dập đầu một ngày rồi!

Diệp Mộ Cẩn không ngừng nghỉ.

Cô ta không uống nước, cũng không ăn cơm.

Quan trọng là toàn thân cô ta đều thương nặng.

“Haiz!”, Tiêu Nhược Dư vẫn ở bên cạnh Diệp Mộ Cẩn nhưng chỉ biết thở dài.

“Mộ Cẩn! Vô ích thôi!”, Tiêu Nhược Dư khuyên ngăn.

“Kể cả… Kể cả chỉ còn… Còn một tia hy vọng, tôi cũng không từ bỏ đâu”, Diệp Mộ Cẩn vẫn kiên trì, lúc này chỉ biết dựa vào nghị lực. Toàn thân cô ta đã yếu như ngọn nến trước gió, như ngọn lửa có thể bị dập tắt bất cứ lúc nào.

“Đúng là kiên trì thật! Tiếc là yêu cầu quá vô lý nên không thể đồng ý được”, Lữ Chân Tuân vẫn luôn quan sát Diệp Mộ Cẩn nhưng ông ta vẫn không dao động.

Cái giá phải trả cho việc phá bỏ 64 trận pháp Tây Lâm Sát trận là quá lớn.

Kể cả ông ta là đại trưởng lão mà đi yêu cầu mấy vị trưởng lão khác đi phá trận pháp với mình thì cũng phải dùng với lời lẽ nhẹ nhàng ngọt nhạt.

Huy động bảo vật trấn giữ tông môn còn lãng phí khá nhiều thứ quý báu. Tính thế nào cũng có chút xót.

Hơn nữa, bất luận nói thế nào thì cháu gái Lữ Thanh Thanh của mình vì Diệp Mộ Cẩn mà làm ảnh hưởng đến hình tượng nên giờ đây có chút không thoải mái.

“Nếu như cô cầu xin được truyền thụ võ đạo hoặc cầu xin được gia nhập vào làm đệ tử của Huyền Thanh Tông thì còn được”.

“Thôi cô cứ dập đầu đi, đây là sự lựa chọn của cô”, Lữ Chân Tuân tự nhủ.

Đúng vậy! Năm đó nhà họ Diệp có ân cứu mạng nhưng giờ lại dùng nó để yêu cầu vô lý, cháu gái của Diệp Thành Bang tham lam quá rồi.

Thời gian dần trôi qua…

Lại 20 tiếng nữa qua đi, ở Huyền Thanh Tông đã yên tĩnh hơn.

Bởi vì Diệp Mộ Cẩn đã dập đầu ở võ trường gần hai ngày rồi.

Bắt đầu là những lời chế giễu, sau đó là kinh ngạc, tiếp đến là xót xa, cuối cùng là chấn động.

Chấn động bởi sự kiên trì của Diệp Mộ Cẩn.

Chấn động bởi nghị lực của cô ta.

Hai ngày trời, vũng máu trên đất đã đông lại, không biết Diệp Mộ Cẩn đã mất bao nhiêu máu.

Cô ta vốn bị thương nặng, lúc này khí huyết vô cùng kém, dường như sắp không trụ nổi nữa.

“Mộ Cẩn! Uống chút đan dược đi!”, Tiêu Nhược Dư khàn giọng nói.

Cô ta cũng vô cùng xúc động trước sự kiên trì của Diệp Mộ Cẩn và tình cảm của Diệp Mộ Cẩn dành cho Tô Minh.

Nhưng cứ như vậy thì Diệp Mộ Cẩn sẽ chết mất, thật sự sẽ chết.

Diệp Mộ Cẩn lắc đầu, sau đó…

Cô ta đứng dậy…

Cô ta run rẩy đứng dậy, chật vật lắm mới đứng dậy được.

Lúc đứng lên, cô ta đặt chiếc lọ nhỏ chứa đầy thuốc trị thương lên mặt đất mà ban nãy dập đầu.

Nhưng không có tác dụng gì, kể cả lúc này cô ta đã rơi vào trạng thái thập tử nhất sinh.

“Nhược Dư! Chúng ta… Chúng ta về Đế Thành đi! Từ… Từ lúc Tô Minh bị nhốt trong Tây Lâm Sát trận đến giờ đã hai ngày hơn rồi, đợi khi chúng ta về đến Đế Thành cũng mất ba ngày rồi”, Diệp Mộ Cẩn nói, giọng nói vô cùng yếu ớt.

Đây là lý do tại sao Diệp Mộ Cẩn đứng dậy và không dập đầu nữa.

Bởi vì, kể cả lúc này Lữ Chân Tuân đứng ra đồng ý thì cũng vô dụng và không còn ý nghĩa gì.

Thời hạn ba ngày sắp tới, Tây Lâm Sát trận sắp khởi động rồi, không cần đến Lữ Chân Tuân và Huyền Thanh Tông.

Còn về thuốc trị thương… Diệp Mộ Cẩn sẽ không dùng đến.

Cô ta không muốn nợ ân tình của Huyền Thanh Tông và Lữ Chân Tuân.

Đây là chí khí của cô ta.

“Được… Chúng ta đi”, Tiêu Nhược Dư sắp khóc đến nơi. Cô ta vội đỡ Diệp Mộ Cẩn dậy nhưng vừa đỡ lên thì Diệp Mộ Cẩn ngất đi.

“Mộ Cẩn!”, Tiêu Nhược Dư sốt ruột hét lên. Trên người cô ta lại không có đan dược trị thương.

Cô ta do dự một lát, cuối cùng nhìn xuống lọ thuốc ở trên đất. Nhưng cô ta cắn chặt răng mà không cầm lên.

Cô ta tôn trọng lựa chọn của Diệp Mộ Cẩn- có chết cũng không muốn nợ ân tình của Huyền Thanh Tông và Lữ Chân Tuân.

Cô ta cõng Diệp Mộ Cẩn vội vàng rời đi.

“Mộ Cẩn! Cô nhất định phải sống!”, Tiêu Nhược Dư cõng Diệp Mộ Cẩn, bước chân nhanh như bay, lao ra khỏi Huyền Thanh Tông.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.