“Bị cô ta đánh tráo rồi”, Diệp Mộ Cẩn cắn chặt môi, nhấc tay lên chỉ về phía Lữ Thanh Thanh, đành phải nói thôi, không nói, lại như thể mình đang giấu giếm, lừa gạt điều gì.
“Hử?”, Lữ Chân Tuân nhìn về phía cháu gái của mình, đôi mắt già nua đanh lại: “Thật không? Nói thật xem!”
“Ông nội, cháu…”, Lữ Thanh Thanh cúi thấp đầu.
“Sau việc này, cấm túc một tháng”, Lữ Chân Tuân nói bằng giọng không được phép từ chối: “Tín vật kia, giao ra đây”.
“Vâng”, Lữ Thanh Thanh có chút nhụt chí, đáp lời, lấy từ trong ống tay áo ra lệnh bài tín vật đưa cho ông nội.
Ở chỗ không xa, thân thể của Diệp Mộ Cẩn và Tiêu Nhược Dư khẽ run.
Nhất là Diệp Mộ Cẩn, đúng là ông nội và cháu gái, đến cuối cùng thì cũng vẫn là máu mủ ruột thịt, cái gọi là cho mình công bằng cũng chỉ là cấm túc một tháng mà thôi…
Đương nhiên, Diệp Mộ Cẩn cũng không ảo tưởng rằng Lữ Chân Tuân sẽ trừng phạt cháu gái mình thật nặng.
Tìm lại được tín vật, Lữ Chân Tuân cũng đã xuất hiện, cô đã mãn nguyện lắm rồi.
Cô chỉ muốn Lữ Chân Tuân thực hiện lời hứa, cứu Tô Minh, chỉ vậy mà thôi, những thứ khác đều không quan trọng.
“Đúng là miếng lệnh bài đó”, giọng Lữ Chân Tuân có chút xa xăm, vuốt nhẹ lên lệnh bài, ánh mắt nhìn về phía Diệp Mộ Cẩn có chút từ ái giống bậc trưởng bối nhìn con cháu nhà mình: “Trị thương trước đã”.
Trong lúc nói, ông ta đưa cho Diệp Mộ Cẩn một chiếc bình nhỏ, bên trong đựng thuốc trị thương.
“Cảm ơn tiền bối”, Diệp Mộ Cẩn cầm lấy chiếc bình nhỏ nhưng không hề lập tức dùng ngay, mà sốt ruột ngẩng đầu nhìn về phía Lữ Chân Tuân: “Tiền bối, xin ông giúp cháu!”
“Cô nói đi…”.
Nếu như tín vật đã xuất hiện, ông ta đương nhiên phải thực hiện lời hứa.
Ông ta nợ Diệp Thành Bang một mạng.
“Cháu có một người bạn, không, là người đàn ông của cháu, bị nhốt bên trong Tây Lâm Sát trận, cháu muốn nhờ tiền bối ra tay, mở Tây Lâm Sát trận kia cứu anh ấy”, Diệp Mộ Cẩn nhìn về phía Lữ Chân Tuân đầy hy vọng, trong giọng nói cũng mang đầy sự khẩn cầu và sốt ruột.
“Bị nhốt trong Tây Lâm Sát trận?”, Lữ Chân Tuân nhíu mày: “Kích phát bao nhiêu mắt trận?”
“Sáu mươi tư”.
“Sáu mươi tư? Vậy thì không cứu được nữa. Hẳn là đã chết rồi. Cho dù có mở Tây Lâm Sát trận ra cũng không có tác dụng”, Lữ Chân Tuân hờ hững nói, rất chắc chắn.
“Không, tiền bối, thực lực của người đàn ông của cháu rất mạnh, cháu tin là anh ấy còn chưa chết”. Diệp Mộ Cẩn vội vàng nói.
Lữ Chân Tuân lắc đầu, có chút bất lực.
Ông không muốn đả kích cô gái nhỏ trước mặt đây, dù gì cũng là cháu gái của Diệp Thành Bang.
Nhưng Sát trận sáu mươi tư mắt trận, đó là điều tương đối khủng khiếp.
Một người thanh niên có thể mạnh đến đâu? Nếu nhốt bên trong đó thì một tích tắc đã chết rồi chứ? Nói không chừng tro cốt cũng chẳng còn nữa rồi.
“Nha đầu nhà họ Diệp à! Có lẽ hiểu biết của cô về Tây Lâm Sát trận chưa đủ! Nói như vậy nhé! Cho dù lão phu có bị nhốt bên trong đó, nếu như sáu mươi tư mắt trận đều đã mở, thì lão phu cũng phải chết, không thể chịu được quá một phút, cô có hiểu không? Chẳng lẽ, thực lực người đàn ông của cô có thể mạnh hơn lão phu hay sao?”
Lữ Chân Tuân hít sâu một hơi, nói: “Nha đầu nhà họ Diệp, lão phu quả thực đã nợ một món nợ sống chết với ông nội của cô, cho nên, cô hãy đổi một yêu cầu khác, cho dù cô có muốn trở thành đệ tử cuối cùng của lão phu, lão phu cũng sẽ đồng ý”.
Lời này của Lữ Chân Tuân vừa nói xong, sắc mặt tất cả mọi người có mặt trên sân luyện võ đều thay đổi rất nhanh.
Trở thành đệ tử cuối cùng của Đại trưởng lão.
Ông trời ơi!
Một bước lên trời đó!!!
Muốn trở thành đệ tử của Huyền Thanh Tông đã rất khó mà tưởng tượng nổi rồi, phải là thiên tài trong các thiên tài mới có được cơ hội này, càng đừng nói là trở thành đệ tử cuối cùng của Đại trưởng lão.
Rất nhiều ánh mắt hâm mộ đến cực điểm bắn về phía Diệp Mộ Cẩn.
“Dựa vào cái gì?”, Lữ Thanh Thanh cũng không đồng ý, không vui cực kỳ, chẳng lẽ mình phải trở thành người nhà với ả khốn kiếp kia?
Song.
Điều khiến tất cả mọi người không ngờ được là…
“Bịch!”
Diệp Mộ Cẩn vậy mà lại quỳ phịch xuống.
Hai chân quỳ xuống.
Quật cường và cực kỳ kiên định: “Tiền bối, vãn bối chỉ muốn mở Tây Lâm Sát trận, không còn yêu cầu gì khác, xin tiền bối ưng thuận”.
Bỗng nhiên, trên cả sân luyện võ đều lặng ngắt như tờ.
Ôi mẹ kiếp.
Người phụ nữ đến từ bên ngoài này có đầu óc bảo thủ à? Đại trưởng lão đã nói như thế rồi, vẫn còn muốn mở Tây Lâm Sát trận? Còn không chịu từ bỏ?
“Không biết điều”, Lữ Thanh Thanh cười lạnh lùng châm chọc một câu.
Đến cả Lữ Chân Tuân cũng nhíu mày lại.
Mặc dù cháu gái nói Diệp Mộ Cẩn không biết điều nghe có vẻ không lọt tai, nhưng quả thực là có chút không biết điều.
Diệp Thành Bang không tệ, nhưng cô cháu gái này quả thực có chút ngu muội.
Lữ Chân Tuân nhìn sâu vào Diệp Mộ Cẩn: “Nha đầu nhà họ Diệp, xem ra, cô đã chắc chắn là thực lực của người đàn ông của cô còn mạnh hơn cả lão phu, vẫn còn sống đúng không?”
Giọng nói của ông ta đã hơi lạnh.
“Cháu…”, Diệp Mộ Cẩn cắn chặt răng, nói thật, cô đúng là nghĩ như vậy.
Người đàn ông của mình, là vô địch.
Nhưng giờ khắc này, chẳng lẽ cô phải nói như vậy thật, nếu thế thì sẽ làm mất lòng Lữ Chân Tuân?
“Xem ra cô đã ngầm thừa nhận rồi”, giọng nói của Lữ Chân Tuân càng lạnh lùng, cũng có chút tò mò: “Nói thử người đàn ông của cô xem, nói thực, lão phu cũng khá là hiếu kỳ, thực sự ưu tú như vậy sao?”
“Anh ấy tên là Tô Minh, mới chỉ 21 tuổi, anh ấy rất có thiên phú trên phương diện Võ đạo, bây giờ đã là cảnh giới Thiên vị Trung kỳ, sắp đến Hậu kỳ rồi. Anh ấy có khả năng chiến đấu thực chiến vượt cấp rất cao, nếu như tiền bối có thể cứu anh ấy, anh ấy chắc chắn sẽ rất cảm kích tiền bối và Huyền Thanh Tông, anh ấy rất trọng tình nghĩa, anh ấy…”, Diệp Mộ Cẩn chỉ có thể nói về Tô Minh, nhưng còn chưa kịp nói hết.
“Ha ha ha… buồn cười chết đi được!!!”, Lữ Thanh Thanh bật cười ha ha ngắt lời Diệp Mộ Cẩn: “21 tuổi là cảnh giới Thiên vị Trung kỳ đã là thiên tài à? Trong Huyền Thanh Môn có thể tìm được bốn năm người!””
Trong lúc châm chọc, Lữ Thanh Thanh nhìn về phía ông nội mình: “Ông nội, nói không chừng ông còn đánh không lại một người thanh niên cảnh giới Thiên vị Trung kỳ đâu, dù gì người ta còn có khả năng chiến đấu vượt cấp nữa kìa, ha ha ha, tao sắp không chịu được rồi, buồn cười chết mất”.
Một bên, Dương Truy hay là những đệ tử khác của Huyền Thanh Tông cũng vậy, tất cả mọi người đều câm nín, đầu đầy vạch đen, nhìn về phía Diệp Mộ Cẩn giống như nhìn một kẻ ngốc.
Người bên ngoài đúng là người bên ngoài.
Kiến thức nông cạn.
Đối với định nghĩa về thiên tài, hầu như là chẳng biết gì.
Chiến đấu vượt cấp?!!! Đáng sợ quá! Sợ anh ta có thể vượt đến hai ba mươi cấp cảnh giới để đàn áp Đại trưởng lão, ha ha ha…