Truyện Đỉnh Cấp Tông Sư - Tô Minh

Chương 226: Cầu cứu Lữ Chân Tuân




Cô biết lúc này, tiếng kêu này của cô không chừng sẽ khiến Lữ Thanh Thanh nổi giận đến mức mặc kệ tất cả mà giết mình.

Nhưng cô đã hết cách rồi.

Không gặp được Lữ Chân Tuân, thì đến tia hy vọng nhỏ nhoi để có thể cứu được Tô Minh cũng không còn nữa, mình sống còn có ý nghĩa gì?

Giọng của Diệp Mộ Cẩn rất to.

Bởi vì cô đã dùng hết chút chân khí còn sót lại trong cơ thể cho tiếng kêu kia rồi.

Lại thêm, tầng gác mà Lữ Chân Tuân ở quả thực cách sân võ đạo không xa lắm, cũng chỉ vài nghìn mét mà thôi…

Mà Lữ Chân Tuân là cao thủ thuộc cảnh giới Bán bộ Đoạt mệnh, đương nhiên thính lực tương đối tốt.

Cho nên, ông ta đã nghe thấy.

Cũng chính vào lúc này.

“Con khốn kiếp đáng chết này!!! Tha cho mày một lần mà mày lại không biết trân trọng, vậy thì đi chết đi!”, Lữ Thanh Thanh tức đến mức mặt đỏ lựng lên, thậm chí còn khẽ hoảng hốt.

Cô ta cũng biết, rất có thể ông nội đã nghe được tiếng kêu này của Diệp Mộ Cẩn.

Nếu như ông nội xuất hiện, biết được tất cả mọi chuyện, bao gồm cả những việc như mình đã thay đổi lệnh bài tín vật thì chắc chắn sẽ mắng mình.

Trong cơn nóng giận, Lữ Thanh Thanh vung kiếm trong tay lên, tốc độ cơ thể cực nhanh, như một bóng ma lướt qua, cho đến khi chạm đến Diệp Mộ Cẩn.

Không đến nửa nhịp thở, đã đến được trước mặt Diệp Mộ Cẩn.

Mà cùng lúc đó, Diệp Mộ Cẩn đã sớm đoán được nên đã kéo Tiêu Nhược Dư ra, cô không hy vọng Tiêu Nhược Dư tiếp tục che chắn trước mặt mình, thậm chí phải chết dưới kiếm của Lữ Thanh Thanh.

Tiêu Nhược Dư đã giúp mình quá đủ rồi, dù gì cũng không thể để Tiêu Nhược Dư để mạng lại đây.

Đúng vào giây phút Tiêu Nhược Dư bị Diệp Mộ Cẩn đẩy ra…

“Phập!”

Thanh kiếm dài cắm phập vào người Diệp Mộ Cẩn.

Cắm rất sâu, xuyên qua cả cơ thể.

Nhưng có một chút may mắn đó là kiếm này không hề đâm xuyên qua tim, chỉ là đâm vào bả vai của Diệp Mộ Cẩn mà thôi.

Đương nhiên, dù chỉ như vậy nhưng cũng đủ để lấy mất nửa cái mạng của Diệp Mộ Cẩn, trước đó bị thương nặng, lần này lại bị thương thêm lần nữa, chỉ tính đến việc chảy máu thôi đã đủ mấy lít rồi. Cả người cô đã bắt đầu trở nên mơ hồ, đứng ở giữa ranh giới hôn mê, cô cắn mạnh đầu lưỡi, cắn thật chặt.

Dùng cơn đau để khiến bản thân mình tỉnh táo hơn.

“Mạng cũng lớn nhỉ”, Lữ Thanh Thanh nhìn thấy Diệp Mộ Cẩn còn chưa chết, bản tính hung tàn lại nổi lên, muốn đánh tiếp, không muốn…

“Cô chính là cháu gái của Diệp Thành Bang?”, một âm thanh truyền đến.

Là giọng của ông lão mặc trường bào trắng, râu dài, sống lưng thẳng tắp, sắc mặt hồng nhuận khoẻ mạnh với mái tóc bạc trắng.

Nói là ông lão nhưng khí huyết và khí tức sinh mệnh còn rất dồi dào.

Sự xuất hiện của Lữ Chân Tuân khiến mặt của rất nhiều người trên sân võ đạo đều biến sắc.

Hoá ra, những gì mà cô gái đến từ bên ngoài này nói đều là thật?!

Ông nội của cô ấy và Đại trưởng lão thực sự là người quen cũ?

Trước đó sư tỉ Lữ nói dối sao?

“Ông nội…”, Lữ Thanh Thanh hơi buồn bực, cũng có chút ngại ngùng, xấu hổ, nhưng phần nhiều là phẫn nộ và ý muốn giết người, đều tại ả khốn kiếp này, ông nội thực sự xuất hiện rồi, xong rồi, mình chắc chắn sẽ bị mắng.

Nhưng mà, có hận hơn nữa, phẫn nộ hơn nữa thì ở trước mặt ông nội, cô ta cũng không dám tiếp tục làm dữ nữa.

“Tiền bối!!! Cháu chính là cháu gái của Diệp Thành Bang!”, gương mặt tái mét của Diệp Mộ Cẩn cuối cùng cũng có chút huyết sắc, sự liều mạng của cô đã thắng rồi.

“Ông nội của cô còn sống chứ?”, Lữ Chân Tuân hỏi, trong đôi mắt già nua vụt qua chút hồi ức.

Đó là khoảng hơn sáu mươi năm về trước, năm đó trong giới thế tục xuất hiện một di tích, lúc đó ông ta đã là Đại trưởng lão của Huyền Thanh Tông, đã đạt đến cảnh giới Tôn giả Trung kỳ.

Ỷ vào thực lực mạnh mẽ, ông ta một mình đi đến giới thế tục, tiến vào trong di tích nọ.

Nhưng không ngờ được, bên trong di tích lại nhà bị kẻ thù ám sát, lại thêm trúng độc ở trong Độc trận đến mức bị thương nặng gần chết.

Cũng còn may là có thể dùng một số phương pháp đặc thù để thoát ra khỏi khu di tích.

Nhưng sau khi thoát được ra ngoài, chạy đến lối vào của Huyền Linh Sơn thì bị nhà kẻ thù chặn đường chờ sẵn, ông ta đương nhiên không dám đến gần nên mới trốn ở giới thế tục.

Tại Đế Thành của giới thế tục, ông ta gặp được Diệp Thành Bang.

Diệp Thành Bang lúc đó vẫn còn rất trẻ, mới hai ba mươi tuổi, là một cậu ấm được ăn sung mặc sướng nên rất dễ bị lừa, ông ta đã lừa Diệp Thành Bang đưa mình về nhà họ Diệp.

Ba tháng sau đó, ông ta liền trốn ở nhà họ Diệp để dưỡng thương.

Trong thời gian này, là do Diệp Thành Bang dựa vào mối quan hệ và thế lực của nhà họ Diệp ở Đế Thành, lần nào cũng giúp ông ta vượt qua được sự truy quét của nhà kẻ địch, do vậy, năm đó, nhà họ Diệp đã suýt chút nữa là bị diệt vong.

Hơn nữa, trong thời gian ba tháng đó Diệp Thành Bang đã tốn hết sạch tiền bạc để giúp ông ta mua về không ít những liệu thuốc trị thương tốt nhất, ông ta mới có thể được cứu sống khỏi trạng thái hấp hối.

Có thể nói, Diệp Thành Bang đã cứu mạng của ông ta, giữ lại sức mạnh cho ông ta.

Chính vì vậy, năm đó, lúc chuẩn bị rời khỏi nhà họ Diệp ở Đế Thành, ông ta đã để lại một miếng lệnh bài bằng ngọc làm tín vật.

Chỉ là, đã sáu mươi năm trôi qua rồi, Diệp Thành Bang vẫn chưa từng xuất hiện để thực hiện được lời hứa này.

Ông ta còn tưởng là Diệp Thành Bang đã chết rồi.

Đâu ngờ…

Ánh mắt của Lữ Chân Tuân hơi phức tạp, nhìn chằm chằm Diệp Mộ Cẩn: “Tín vật đâu?”

“Cái này…”, Diệp Mộ Cẩn hơi do dự, có nên nói hay không?

Không nói? Không nói thì Lữ Chân Tuân sẽ tin mình là cháu gái của Diệp Thành Bang hay không? Chắc chắn không tin, cho dù có tin, cũng sẽ không dùng hết sức để giúp mình.

Nhưng nếu nói thì có khác gì vả mặt Lữ Thanh Thanh ở trước mặt tất cả mọi người, Lữ Thanh Thanh lại là cháu gái của Lữ Chân Tuân, sĩ diện của Lữ Chân Tuân cũng bị ảnh hưởng? Lữ Chân Tuân có vì vậy mà nổi giận rồi không giúp mình nữa?

Vào lúc này Diệp Mộ Cẩn lại cực kỳ bình tĩnh, suy nghĩ rất nhiều.

Một bên, sắc mặt Lữ Thanh Thanh đã bắt đầu tái mét, trợn mắt nhìn Diệp Mộ Cẩn, dường như đang uy hiếp Diệp Mộ Cẩn không được nói.

“Nói”, Lữ Chân Tuân hờ hững nói: “Không sao cả, có lão phu ở đây, tự sẽ trả lại công bằng cho cô”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.