Truyện Đỉnh Cấp Tông Sư - Tô Minh

Chương 225: Đánh cược một phen




“Trả cho cô này! Cái quái quỷ gì thế không biết! Hừm! Lại còn nói là tín vật nữa chứ, buồn cười chết đi được”, Lữ Thanh Thanh ném lệnh bài trong tay xuống đất, ném trước mặt Diệp Mộ Cẩn luôn.

Cheng!

Lệnh bài rơi xuống đất, âm thanh giòn tan.

Diệp Mộ Cẩn vội cầm lệnh bài lên. Nhưng lúc này cô ta giật mình, bởi vì lệnh bài đã bị đánh tráo.

Mặc dù đều là ngọc nhưng chất liệu ngọc khác nhau.

“Cô… Cô đổi lệnh bài của tôi rồi ư? Đây không phải là lệnh bài của tôi, trả cái thật lại cho tôi”, Diệp Mộ Cẩn đứng phắt dậy, đôi mắt đẹp đỏ ửng. Cô ta phẫn nộ đến nỗi mắt như biến thành màu máu, nhìn chằm chằm vào Lữ Thanh Thanh, quát lớn.

Bởi vì quá tức giận nên lúc này khóe môi của Diệp Mộ Cẩn cũng đỏ ửng.

Sao trên đời lại có người bỉ ổi, độc ác đến vậy?

Diệp Mộ Cẩn nhất thời phẫn nộ chỉ muốn chửi tục.

“Thú vị thật! Tôi đổi lệnh bài của cô? Lừa bịp người khác không được nên giờ quay ra ăn vạ hả?”, trên mặt Lữ Thanh Thanh lộ ra vẻ chế giễu: “Trẻ tuổi xinh đẹp mà không ngờ nhân cách tệ đến nỗi buồn nôn. Tôi cảnh cáo cô, nếu còn tiếp tục la lối om sòm, kể cả cô không cút thì tôi cũng sẽ ‘tiễn’ cô cút đấy”.

“Trả lệnh bài lại cho tôi!”, Diệp Mộ Cẩn như phát điên. Bởi lệnh bài đó là vật duy nhất có thể chứng minh thân phận của cô ta và cũng là hy vọng để cứu Tô Minh, là ánh sáng duy nhất trong màn đêm tăm tối, vậy mà lại bị Lữ Thanh Thanh dập tắt như vậy, làm sao cô ta chịu nổi?

Đầu óc cô ta choáng váng nên lập tức ra tay.

Cheng!

Cô ta giơ kiếm dài ra chỉ về phía Lữ Thanh Thanh.

“Đừng!”, Tiêu Nhược Dư lớn tiếng hét lên, sắc mặt tái nhợt. Chuyện mà cô ta lo lắng nhất cũng xảy ra rồi.

Ngay từ đầu Lữ Thanh Thanh đã muốn ép Diệp Mộ Cẩn ra tay. Cách làm của Lữ Thanh Thanh đúng là vô cùng ác độc, vô liêm sỉ đến cực độ. Diệp Mộ Cẩn không thể chịu nổi nên cuối cùng ra tay cũng là điều bình thường.

“Muốn chết à! Ở tông môn của Huyền Thanh Tông mà cũng dám ra tay?”, đúng là Lữ Thanh Thanh đang đợi Diệp Mộ Cẩn ra tay. Trong lúc Diệp Mộ Cẩn ra tay thì cô ta thầm cười trong bụng.

Ánh mắt đẹp toát lên vẻ lạnh lùng rồi nghênh đón Diệp Mộ Cẩn cũng là mũi kiếm.

Hơn nữa, tốc độ của kiếm nhanh hơn, kiếm quang và kiếm thế cũng mạnh hơn.

Lữ Thanh Thanh vốn ở cảnh giới tôn giả sơ kỳ, còn Diệp Mộ Cẩn chỉ ở cảnh giới tông sư sơ kỳ, cách biệt quá lớn.

Càng không nói đến công pháp, võ kỹ tu luyện của hai người cũng cách biệt khá lớn, kinh nghiệm chiến đấu cũng có cách biệt, thậm chí cấp bậc của kiếm mà hai người dùng cũng có cách biệt. Vì vậy, Diệp Mộ Cẩn ra tay đúng là lấy trứng chọi đá.

“Cheng…”, trong chớp mắt, tiếng kim loại va vào nhau vang lên chói tai.

Kiếm dài trong tay Diệp Mộ Cẩn run rẩy, kiếm quang mờ ảo dường như bị gãy rồi cong veo.

Cánh tay của cô ta cũng đỏ lên, kiếm đâm vào người cô ta.

“Phụp, phụp, phụp…”, Diệp Mộ Cẩn bay ra ngoài, máu tươi từ miệng chảy ra.

Cô ta bay chừng hơn chục mét mới rơi xuống đất. Cùng lúc đó, vết thương cũng khá nghiêm trọng, kinh mạch và nội tạng trong cơ thể đều thương nặng, khí tức cũng ảnh hưởng, sắc mặt thì tái nhợt.

“Mong cô Lữ bớt giận, tha mạng cho cô ấy. Cô Diệp sốt sắng đi cứu người nên mới ra tay”, lúc Diệp Mộ Cẩn rơi xuống đất, Tiêu Nhược Dư chắn ở trước mặt cô ta, làm tư thế phòng ngự.

Tiêu Nhược Dư ở cảnh giới bán bộ tôn giả, còn xa mới là đối thủ của Lữ Thanh Thanh nhưng chí ít cách biệt cũng không lớn đến vậy.

Nếu Lữ Thanh Thanh nhất định muốn giết Diệp Mộ Cẩn thì cô ta chỉ có thể liều mạng để bảo vệ Diệp Mộ Cẩn.

Cô ta đã hứa với Tô Minh thì sẽ làm đến cùng.

“Đúng là rác rưởi! Chút thực lực đó còn không bằng đệ tử ngoại môn của Huyền Thanh Tông, vậy mà cũng dám ra tay ở trước mặt người khác? Ai cho cô dũng khí đó hả?”, Lữ Thanh Thanh không thu kiếm lại, sát khí vẫn sục sôi.

Tiêu Nhược Dư càng lúc càng căng thẳng, cứ đứng chắn ở trước mặt Diệp Mộ Cẩn.

“Sao? Cô cũng muốn chết sao?”, Lữ Thanh Thanh lạnh lùng nhìn Tiêu Nhược Dư, nói: “Nếu cô muốn chết thì tôi cũng cho cô toại nguyện”.

“Cô Lữ! Mộ Cẩn vì quá sốt sắng nên mới nói năng lung tung, mong cô tha mạng”, Tiêu Nhược Dư cung kính nói, trong lúc nói thì đỡ Diệp Mộ Cẩn dậy.

Toàn thân Diệp Mộ Cẩn yếu đi, máu từ khóe miệng không ngừng chảy, đôi mắt đỏ rực nhìn chằm chằm vào Lữ Thanh Thanh. Cô ta hận, phẫn nộ đến cực độ.

Bởi vì cảm xúc thay đổi quá mạnh nên toàn thân cô ta không ngừng run rẩy.

“Mộ Cẩn! Bình tĩnh chút, nếu không cô sẽ chết đấy! Cô mà chết thì ai cứu Tô Minh. Cô nhất định phải sống”, Tiêu Nhược Dư đè nén giọng nhắc nhở Diệp Mộ Cẩn.

Lúc này chỉ có thể lấy Tô Minh ra để đè nén lửa giận, nỗi oán hận và uất ức trong người Diệp Mộ Cẩn mà thôi.

Quả nhiên, tia máu trong đôi mắt Diệp Mộ Cẩn cũng dần biến mất.

“Vậy thì cút đi! Hừm! Diệp Mộ Cẩn, nhìn ánh mắt hận thù cực độ của cô, không biết trong lòng cô muốn báo thù đến mức nào. Nhưng tôi không để ý đâu, đây chưa từng sợ ai báo thù cả”.

Tất nhiên Lữ Thanh Thanh có thể cảm nhận được nỗi oán hận của Diệp Mộ Cẩn. Cô ta cũng muốn diệt cỏ tận gốc nhưng lúc này bao nhiêu đệ tử của Huyền Thanh Tông đang nhìn nên cô ta mà diệt cỏ thì lại độc ác và vô tình quá.

Cô ta có chút hối hận là lúc Diệp Mộ Cẩn ra tay ban nãy mà mình không dùng một chiêu toàn lực để giết chết cô ta cho xong.

Đáng tiếc là ban nãy mình đánh giá thấp thực lực của cô ta, vì vậy một chiêu mà cô ta chỉ bị thương nặng chứ không chết.

“Cảm ơn cô!”, Tiêu Nhược Dư thở phào một cái, nói lời cảm ơn Lữ Thanh Thanh rồi đỡ Diệp Mộ Cẩn định rời đi.

Nhưng đúng lúc này, Diệp Mộ Cẩn đột nhiên ngẩng đầu lên, dùng hết sức hét lớn: “Lữ Chân Tuân tiền bối! Cháu là Diệp Mộ Cẩn, cháu gái của Diệp Thành Bang”.

Cô ta thật sự muốn đánh cược một phen!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.