Song, điều khiến người ta bất ngờ là Tô Minh lại chẳng hề lùi lại, chỉ thở dài nói: "Tôi nói còn có bản lĩnh mà, sao cứ không chịu tin thế nhỉ?"
Câu nói ấy hãy còn vang vọng thì Tô Minh bỗng nói ra bốn chữ: "Sinh Mệnh Lưu Phóng".
Tức thì, mọi âm thanh như biến mất, chỉ có sinh mệnh lực đời đời bền vững.
Một dòng sông sinh mệnh mờ mịt vô ngần chợt xuất hiện trước mặt Tô Minh, trông như ảo giác, rồi bao phủ chiêu Thôn Phệ Phun Tức. Sau đó... Mắt thường có thể thấy được, chiêu kia của Phù Dịch bắt đầu hoảng sợ giãy giụa, nhưng lại chẳng làm nên tích sự gì. Trái lại, nó còn nhanh chóng phai màu, như già đi.
Một giây sau, Thôn Phệ Phun Tức kia đã không còn năng lượng dao động nữa, y như đã chết.
Cuối cùng, khô kiệt, không chút sức sống, dần dần vỡ vụn, bay đi theo gió. Mà Tô Minh, vẫn lành lặn, thong dong đứng im tại chỗ.
"Thuật Sinh Mệnh Lưu Phóng sử dụng tốt ghê", Tô Minh nghĩ bụng, khá là hài lòng. Vì có món quà của sông Tiên đã khiến cây Thế Giới lớn lên một đoạn, làm cho mình có thể sử dụng sinh mệnh lực tăng lên gấp mười lần. Khi dùng thuật Sinh Mệnh Lưu Phóng thì hiệu quả đúng là rõ rệt.
Sức mạnh của chiêu ấy đâu chỉ mạnh hơn trước gấp trăm lần! Quả thực khiến người ta nghiện luôn.
Hơn nữa, Tô Minh có thể cảm nhận được món quà tinh lọc đầu tiên mà sông Tiên ban tặng đã rèn luyện cơ thể, khiến mình có thể dễ dàng kết nối, dung hợp với cây Thế Giới. Vì vậy, sự phối hợp giữa anh và nó mới trơn tru, nhẹ nhàng như vậy. Khi thi triển thuật Sinh Mệnh Lưu Phóng cũng chẳng cấn hay tốn sức chút nào, trái lại, còn có cảm giác sung sướng khó tả.
"Không! Không! Không! Không thể nào!", Phù Dịch rốt cuộc sợ, đúng thế, là sợ, sợ đến run lẩy bẩy.
Nói thật, Thôn Phệ Phun Tức chính là đòn sát thủ của Thôn Phệ Tiên Thể. Phù Dịch đã gom góp rất lâu mới góp nhặt được một chiêu ấy. Vậy mà lại bị Tô Minh phá hủy một cách dễ dàng?
Tô Minh thật sự còn có bản lĩnh khác? Sinh Mệnh Lưu Phóng?
Sao một con kiến chưa đạt đến cảnh giới Tiên Nhân, lại có nhiều bản lĩnh như thế?
Phù Dịch vừa kinh ngạc, sợ hãi, ghen tỵ, không cam, hối hận... trong đôi mắt hung ác nham hiểm lập lòe vẻ chùn bước.
Bên ngoài.
Có ai lại không như Phù Dịch đâu?
Nhìn sắc mặt đám người Phù Thông Hải, Phù Thanh Dung mà xem, đều đã đen kịt như cục than, cảm xúc phập phồng lên xuống đến nỗi thở hổn hển.
Đúng lúc này.
"Sinh Mệnh Lưu Phóng", Tô Minh lại nhàn nhạt nói ra bốn chữ.
Bỗng, con sông sinh mệnh phảng phất bị rút ra từ trong những năm tháng dài đằng đẵng, rồi bao phủ nơi đây. Nó vô cùng vô tận, không chỗ nào là không có, giống như một cái lồng sinh mệnh, chụp về phía Phù Dịch.
"Thôn Phệ Bảo Hộ!", Phù Dịch hoảng sợ, vội vàng lùi về phía sau để né, lại không né được, vì Sinh Mệnh Lưu Phóng chỗ nào cũng có. Trừ khi hắn ta không còn sức sống. Không né được, vậy chỉ đành cố gắng chống lại, Thôn Phệ Pháp Tướng vận chuyển tới mức tối đa, hóa thành một lớp áo giáp, bao phủ cả người Phù Dịch.
Trông Phù Dịch như khoác lên mình một cái áo giáp màu đen, bên trên lấp lánh ánh sáng, pháp tắc, sấm sét Thôn Phệ giăng kín.
Nhưng mà... Phù Dịch còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì Sinh Mệnh Lưu Phóng đã xông tới.