Truyện Đỉnh Cấp Tông Sư - Tô Minh

Chương 223: Một điều nhịn là chín điều lành




Sắc mặt Diệp Mộ Cẩn có chút ửng đỏ. Đó là sự phẫn nộ. Cô ta tức giận nắm chặt nắm đấm.

Lúc này, những tiếng cười chế giễu, cả những ánh nhìn như nhìn một kẻ ngốc khiến cô ta cảm thấy lưng mình như có cây kim đâm vào. Cô ta đã bao giờ phải chịu nhục nhã như này đâu?

“Tam sư huynh nhìn thấy chưa? Chỉ xinh đẹp cũng vô dụng? Võ đạo bình thường, trí khôn cũng chả có, đã thế chỉ giỏi bịa chuyện nói dối…”, Lữ Thanh Thanh nhướn mày lên quét nhìn Diệp Mộ Cẩn một cái, sau đó lại nhìn Dương Truy, nói.

Dương Truy không kìm nổi mà lắc đầu cười khổ.

Mặc dù Lữ sư muội nói năng khó nghe nhưng đó đều là sự thật.

Con gái ý mà… Nếu chỉ có mỗi nhan sắc thì cũng không có gì thú vị cả!

Ít nhất phải xem ở Huyền Linh Sơn có được yêu mến không? Nhan sắc chỉ là một khía cạnh, còn phải suy xét đến thiên phú võ đạo và bối cảnh thân phận nữa.

Trước đó anh ta thật sự rung động trước vẻ đẹp của Diệp Mộ Cẩn. Anh ta cảm thấy đây là cô gái đẹp tuyệt sắc, đẹp đến mê người.

Nhưng lúc này thì cũng vơi bớt hứng thú rồi.

“Cô Diệp! Đừng ở đây nói dối để tự chuốc nhục nhã nữa, cút đi!”, Lữ Thanh Thanh nói với giọng lạnh lùng.

“Cô…”, Diệp Mộ Cẩn tức đến mức muốn bùng nổ, cô ta định nói đến cùng nhưng Tiêu Nhược Dư kéo cánh tay lại, nói: “Mộ Cẩn! Chúng ta đến cầu xin người ta mà, Tô Minh còn chưa biết sống chết thế nào nữa”.

Tiêu Nhược Dư nhắc nhở Diệp Mộ Cẩn. Hiện giờ cô ta đã gọi Diệp Mộ Cẩn là Mộ Cẩn chứ không phải là cô Diệp. Dù sao thì hai người cũng từ Đế Thành đến Huyền Linh Sơn, cũng coi như là nửa bạn bè rồi, huống hồ còn có mối quan hệ với Tô Minh nữa.

Diệp Mộ Cẩn lúc này mới cố kìm nén lửa giận trong lòng.

Đúng vậy! Tô Minh đang bị nhốt trong Tây Lâm Sát trận, còn chưa biết sống chết thế nào, không được chậm trễ một giây một phút nào.

Hiện giờ, hy vọng duy nhất có thể cứu Tô Minh chính là Huyền Thanh Tông, vì vậy mình chịu chút sỉ nhục và chế giễu thì có làm sao?

Cứu được Tô Minh mới là điều quan trọng nhất.

“Cô Lữ! Tôi không hề nói dối! Tôi xin thề! Tôi còn có tín vật nữa”, Diệp Mộ Cẩn vốn định sau khi gặp được Lữ Chân Tuân thì mới lấy tín vật ra. Nhưng bây giờ, nếu cô ta không lấy ra thì không gặp được Lữ Chân Tuân, đến lúc đó còn nói được gì nữa?

Diệp Mộ Cẩn lấy ra lệnh bài cổ kính.

“Tín vật?”, Lữ Thanh Thanh vẫn cảm thấy hài hước, cô ta cảm thấy cô gái lừa đảo này cũng lì đòn thật.

Cô ta quét nhìn lệnh bài trong tay Diệp Mộ Cẩn. Nhưng vừa nhìn thì sâu thẳm trong đôi mắt đẹp không ngừng run rẩy.

Người khác có thể không biết nhưng cô ta là cháu gái nên chắc chắn từng nhìn thấy ông nội mình thường mang trên người miếng ngọc bội y hệt lệnh bài trong tay Diệp Mộ Cẩn.

Lữ Thanh Thanh nhìn kỹ Diệp Mộ Cẩn, trong lòng thầm nghĩ: “Lẽ nào cô gái này nói là thật?”

Cô ta có chút do dự, không biết có nên nói với ông nội không?

Nhưng nỗi do dự này rất nhanh đã bị cô ta dập tắt.

Trước tiên chưa nói đến việc cô ta ghét và ghen tỵ với nhan sắc này. Mà ngay cả không ghét thì đứng dưới góc độ của ông nội thì cũng không thể thừa nhận lệnh bài này. Nếu không thì có khác nào thừa nhận sự thật như cô gái kia nói là ông nội cô ta từng cứu ông nội mình. Như vậy chẳng khác nào làm ảnh hưởng đến hình tượng của ông nội.

Ở Huyền Thanh Tông và cả Huyền Linh Sơn, ông nội gần như được coi là vô địch, làm sao có thể vì một cô gái lạ lẫm mà làm tổn hại đến hình tượng được?

Ngoài ra, vừa nhìn là đã biết cô gái này đến có việc cần nhờ ông nội mình, chắc chắn đến 90% là làm phiền ông nội. Nếu đã không phải là chuyện tốt thì càng không thể đồng ý.

Vì vậy, Lữ Thanh Thanh ôm miệng, cười nói: “Khì khì! Tấm lệnh bài không biết lấy ở đâu mà cũng được gọi là tín vật ư? Có cần ngây thơ đến mức đó không? Không phải cô nhặt bừa một viên đá trên đường rồi nói đó là tín vật đấy chứ?”

Diệp Mộ Cẩn như muốn mắng người. Ban nãy cô ta có để ý thấy sắc mặt biến đổi của Lữ Thanh Thanh khi nhìn thấy lệnh bài này, rõ ràng là đối phương nhận ra nhưng sao lại không thừa nhận?

Diệp Mộ Cẩn cắn răng, cảm thấy vô cùng uất ức, phẫn nộ. Cô ta nhìn chằm chằm vào Lữ Thanh Thanh.

“Nhìn cái gì mà nhìn? Sao? Không lừa được người nên định ra tay sao? Cho cô 10 lá gan thì cô có dám không? Vô dụng!”, Lữ Thanh Thanh lập tức thấy phẫn nộ, trừng mắt nhìn lại Diệp Mộ Cẩn rồi quát lớn.

Diệp Mộ Cẩn cắn chặt răng, cố đè nén lửa giận và tủi nhục, kiên cường nói: “Cô Lữ! Tôi không biết tôi đắc tội gì với cô, nếu tôi làm gì sai thì tôi… Tôi xin lỗi! Chỉ mong cô ‘đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân’, đừng làm khó một người như tôi. Cảm ơn cô”.

Rõ ràng Diệp Mộ Cẩn tức phát điên, tức đến nỗi muốn mắng người nhưng cô ta vẫn rất lý trí.

Cô ta cố kìm nén, thậm chí còn khom người thật sâu nói năng nhẹ nhàng.

Hiện giờ phải chịu bao nhiêu uất ức cũng được, chỉ cần có thể gặp được Lữ Chân Tuân.

“Cũng biết nhẫn nhịn đấy!”, Lữ Thanh Thanh thầm nghĩ, trên mặt toát lên vẻ tàn nhẫn.

Sau đó, trên mặt Lữ Thanh Thanh toát lên vẻ do dự, nói: “Cô Diệp! Xem ra cô cũng biết nhẫn nhịn và có thành ý đấy, tôi bị cô làm cho dao động rồi. Nói thật, mặc dù tôi vẫn cảm thấy lời cô nói không chắc chắn lắm nhưng tôi vẫn quyết định đi nói với ông nội giúp cô, nhưng…”.

“Nhưng gì cơ?”, Diệp Mộ Cẩn có chút kích động, hỏi lại.

“Nhưng, hiện giờ cô đang nhờ tôi giúp đúng không?”, Lữ Thanh Thanh nghiêm túc, chớp mắt nói.

Diệp Mộ Cẩn gật đầu.

Đúng là cô ta đang nhờ Lữ Thanh Thanh đi thông báo với ông nội cô ta để ông nội cô ta gặp mình.

Nếu không, có Lữ Thanh Thanh ở đây ngăn cản thì những người khác cũng không dám đi.

Diệp Mộ Cẩn cũng không muốn lãng phí thời gian, từng giây từng phút đều là sinh mạng. Cô ta thật sự sốt ruột vô cùng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.