Diệp Mộ Cẩn sốt sắng định đi thẳng vào bên trong nhưng bị Tiêu Nhược Dư ngăn lại: “Không được sự cho phép mà tự ý xông vào Huyền Thanh Tông thì sẽ bị coi là kẻ xâm lược và bị giết ngay đó”.
“Nhưng tôi thật sự rất sốt ruột”, Diệp Mộ Cẩn cắn răng, nói.
Đúng lúc này…
“Chào hai cô gái!”, một giọng nói cách đó không xa truyền lại.
Tiêu Nhược Dư và Diệp Mộ Cẩn quay đầu lại nhìn thì thấy một người thanh niên tầm 24, 25 tuổi mặc võ phục của đệ tử Huyền Thanh Tông, sau lưng còn đeo một thanh kiếm nặng.
Người con trai với tướng mạo tuấn tú, trên mặt mang theo nụ cười.
Anh ta rất biết khống chế khí tức của mình, khiến cho người ta có cảm giác nguy hiểm cực độ.
“Cảnh giới tôn giả hậu kỳ?”, trong đôi mắt đẹp của Tiêu Nhược Dư toát lên vẻ chấn động. Huyền Thanh Tông quả nhiên là Huyền Thanh Tông, đúng là mạnh khủng khiếp. Ở độ tuổi này mà có thực lực mạnh thế, đúng là dọa người.
Kể cả những trưởng lão và tông chủ có thực lực hạng một ở Huyền Linh Sơn thì cũng chỉ ở cảnh giới tôn giả hậu kỳ thôi.
Vậy mà đệ tử trẻ tuổi như này ở Huyền Thanh Tông đã…
Đúng là không hổ danh là một trong bốn thế lực siêu hạng nhất.
Dương Truy ngây người ra một lát, mặc dù chỉ là sự say nắng chớp nhoáng.
“Đẹp vậy?”, Dương Truy không dám tin.
Vẻ đẹp của Tiêu Nhược Dư và Diệp Mộ Cẩn đúng là trong triệu người có một.
“Tôi tên là Dương Truy, đệ tử chân truyền của Huyền Thanh Tông. Hai cô có chuyện gì cứ nói với tôi”, Dương Truy lên tiếng nói, giọng nói khá thu hút. Anh ta vừa nhìn đã để ý ngay Diệp Mộ Cẩn.
Khí chất của Diệp Mộ Cẩn rất hợp với thẩm mỹ của anh ta.
“Đệ tử chân truyền? Chẳng trách lại lợi hại đến vậy?”, Tiêu Nhược Dư lẩm bẩm một câu. Thông thường, đệ tử chân truyền của một thế lực cũng chỉ có ba đến năm người, cơ bản đều là những người được chọn làm thiếu tông chủ.
“Tôi muốn gặp đại trưởng lão”, Diệp Mộ Cẩn lên tiếng nói: “Chúng tôi đợi ở đây nửa tiếng rồi mà người đi báo cáo ban nãy vẫn chưa quay lại”.
“Gặp đại trưởng lão?”, Dương Truy có chút kinh ngạc. Đại trưởng lão có thực lực vô cùng mạnh, gần như ngang tầm với tông chủ, có địa vị rất cao ở Huyền Thanh Tông. Hơn nữa đại trưởng lão có tính cách quái dị, không dễ tiếp xúc, rất ít người dám đến thăm ông ta. Vậy mà hai cô gái tuyệt sắc này lại đến thăm, đúng là kỳ lạ!
“Không biết hai cô tìm đại trưởng lão có việc gì?”, Dương Truy hỏi lại.
“Không tiện nói!”, tất nhiên là Diệp Mộ Cẩn không thể nói thẳng ra.
“Tôi hiểu! Mời hai vị cùng tôi đi vào trong, tôi sẽ dẫn hai người đi tìm đại trưởng lão”, Dương Truy nói rồi làm tư thế tay: “Mời!”
Hai cô gái do dự một lát nhưng cuối cùng vẫn đồng ý đi cùng Dương Truy vào bên trong Huyền Thanh Tông.
Thật sự là thời gian quá cấp bách. Vào được tông môn, đầu tiên phải đi qua võ trường rất lớn, trên võ trường cũng có rất nhiều đệ tử.
Sự xuất hiện của Diệp Mộ Cẩn và Tiêu Nhược Dư thu hút vô số ánh nhìn, dù sao thì cũng tại họ quá xinh đẹp.
Cũng có nhiều người bước lại chào hỏi Dương Truy.
“Đi qua võ trường, rất nhanh sẽ đến nơi ở của đại trưởng lão”, trên đường đi, Dương Truy giới thiệu cho hai cô gái về Huyền Thanh Tông, thể hiện ra vẻ lịch thiệp, nụ cười thì hiền hòa.
Anh ta cũng không vội. Người con gái mà anh ta để ý đến thì sẽ không chạy được, vì vậy trước tiên cứ để lại ấn tượng tốt đã rồi tính sau.
Diệp Mộ Cẩn và Tiêu Nhược Dư đều đang để tâm đến việc sớm được gặp đại trưởng lão nên gần như chỉ đáp lại Dương Truy mấy câu cho có.
Khi thấy sắp đi qua võ trường thì đột nhiên có ba người đi đến trước mặt họ.
Hai người con trai và một cô gái.
Hai người con trai là hai đệ tử trẻ tuổi đi báo cáo ban nãy.
Còn cô gái mặc váy dài màu tím, dáng người cao ráo, trang điểm khá gợi cảm, nhan sắc xinh đẹp, toàn thân toát ra vẻ cao quý, yêu kiều và cũng có chút ngang tàn.
“Tam sư huynh!”, cô gái vừa nhìn thấy Dương Truy thì nhanh bước đi lên trước với nụ cười vui vẻ. Nhưng vừa đi đến bên cạnh Dương Truy và nhìn thấy Diệp Mộ Cẩn và Tiêu Nhược Dư thì vẻ mặt cảnh giác và thù địch: “Hai người muốn gặp ông tôi?”
Cô ta tên là Lữ Thanh Thanh, cháu gái của đại trưởng lão Lữ Chân Tuân.
Trong lớp thanh niên ở Huyền Thanh Tông thì cô ta có địa vị rất cao. Thứ nhất là về thân phận; thứ hai là nhan sắc và thứ ba là thiên phú võ đạo.
Lữ Thanh Thanh thích Dương Truy, cả Huyền Thanh Tông ai cũng biết chuyện này.
Đây cũng là lý do tại sao mà khi cô ta nhìn thấy Dương Truy dẫn theo hai cô gái xinh đẹp như này đến thì cô ta lập tức thể hiện ra vẻ cảnh giác và thù địch.
Trước đó, hai đệ tử đến báo cáo là có người muốn gặp ông nội cô ta. Cô ta vì không muốn quấy rầy ông nội nên định tự mình đi xem sao.
Không phải ai cũng có tư cách gặp ông nội. Huống hồ, ông nội cô ta đang bận chăm sóc cây trà Bách Niên Sơn nên không thích người khác quấy rầy.
“Đúng vậy! Chào cô Lữ!”, Diệp Mộ Cẩn có chút kích động, bởi đối phương là cháu gái của Lữ Chân Tuân, vậy thì có nghĩa là sắp được gặp ông ta rồi. Diệp Mộ Cẩn lại nói: “Chào cô Lữ! Tôi là Diệp Mộ Cẩn! Tôi có chuyện quan trọng muốn gặp Lữ tiền bối”.
“Ha ha…”, Lữ Thanh Thanh cười khì khì, nói: “Cô uống say à? Chuyện quan trọng? Cứ cách một thời gian lại có người lấy lý do là có chuyện quan trọng muốn gặp ông tôi. Có thể đổi sang lý do khác mới mẻ hơn không?”
Vốn dĩ nếu tâm trạng cô ta tốt thì chỉ cần nói với ông nội một tiếng và bảo ông ta đi gặp hai cô gái này là được.
Tiếc rằng hai người này đã chọc giận cô ta.
Hừm!
Trông như hồ ly tinh quyến rũ người khác thế kia. Nhìn kìa! Ngay cả Tam sư huynh cũng đích thân dẫn hai người đến, đều nhìn các người suốt như vậy, chẳng phải là bị hớp hồn rồi sao?
Vì vậy, cô ta thấy không vui, thấy chướng mắt với Tiêu Nhược Dư và Diệp Mộ Cẩn.
“Ông nội tôi và Lữ tiền bối là bạn cũ”, Diệp Mộ Cẩn vội nói: “Cô Lữ! Nhờ cô nói với Lữ tiền bối một tiếng, nói rằng cháu gái của bạn cũ đến thăm”.
“Cháu gái của bạn cũ?”, Lữ Thanh Thanh hừ lạnh một tiếng, nói: “Đúng là giỏi bịa chuyện. Theo như tôi biết thì ông nội tôi không có bạn bè gì sất”.
Dương Truy cũng nghi ngờ là Diệp Mộ Cẩn nói dối. Bởi vì, với tính cách của Lữ Chân Tuân thì cả Huyền Thanh Tông đều biết. Ông ta vô cùng lập dị, chưa từng nghe nói là ông ta có bạn bè gì.
“Cô…”, Diệp Mộ Cẩn thật sự có chút sốt sắng, cắn môi, do dự một lát nhưng vẫn nói tiếp: “Cô Lữ! Ông nội tôi là Diệp Thành Bang, năm đó đã từng cứu mạng Lữ tiền bối”.
Diệp Mộ Cẩn đành phải nói ra.
Lữ Thanh Thanh nghe thấy vậy thì ngây người ra, sau đó thì…
“Ha ha ha…”, Lữ Thanh Thanh bật cười thành tiếng.
Cô ta cười đến chảy nước mắt.
Còn Dương Truy cũng với sắc mặt khác lạ. Anh ta có thể chắc chắn là Tiêu Nhược Dư và Diệp Mộ Cẩn là kẻ lừa đảo rồi.
Đại trưởng lão có thực lực như nào chứ? Làm gì đến mức gặp nguy hiểm đến tính mạng? Vậy mà còn nói là được người ta cứu? Đùa gì vậy?
Đại trưởng lão gần như 40, 50 năm nay đều không ra khỏi Huyền Thanh Tông.
Nói dối mà không biết ngượng! Nghe một cái là đã biết ngay rồi! Lẽ nào trước khi nói dối mà cũng không tìm hiểu thông tin về đại trưởng lão sao?
“Cô Diệp đây nói là, ông nội của cô ta từng cứu mạng của ông nội tôi”, nói xong, Lữ Thanh Thanh đột nhiên cười lớn.
Giọng nói của cô ta truyền khắp cả võ trường. Lúc đầu những đệ tử đang tập luyện đều ngây người ra, sau đó là những tràng cười chế giễu.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Diệp Mộ Cẩn, đều với thần sắc tiếc nuối. Tiếc cho một nhan sắc khuynh quốc khuynh thành nhưng đầu óc lại có vấn đề, đến cả nói dối cũng không biết cách, đây chẳng phải là cô gái ngốc hay sao?