Lời này vừa nói ra, khuôn mặt già của Tùy Tam Gia lập tức đỏ bừng.
Hận không thể tìm một khe nứt nào đó mà chui xuống.
“Ha ha ha… “, tất cả mọi người có mặt đều không nhịn được mà bật cười.
Nhìn dáng vẻ của Tùy Tiềm.
Thật sự là…. Khụ khụ, có chút tự tin thái quá.
Mặc dù, Tùy Tiềm thật sự rất ưu tú.
Nhưng đứng trước mặt một tuyệt thế yêu nghiệt như Phù Dịch, cảnh giới Tiên Tôn tầng 3 như Phù Dịch cũng thật không có ý nghĩa gì.
“Phù gia chủ, mặc dù, Tùy Tiềm có chút tự cao, nhưng điều đó cũng là đương nhiên”, Tùy Tam Gia phản bác lại: “Hơn nữa, Phù Dịch vẫn còn đang trên đường, vài tiếng nữa mới đến được sông Tiên, bây giờ, tất cả mọi thứ vẫn chưa được xác định, cũng có lẽ, sông Tiên căn bản không thức tỉnh bởi Phù Dịch thì sao?”
“Vịt chết còn cứng miệng”, Phù Thanh Dung giễu cợt nói: “Nếu không phải là Dịch Nhi thì có thể là ai chứ?”
Tùy Tam Gia đoán không ra người nào khác.
Trên thực tế, ông ta biết rất rõ, 90% là Phù Dịch rồi.
Thôn phệ tiên thể!
Cộng thêm việc hiện tại Phù Dịch đột phá cảnh giới Tiên Tôn tầng 8 nữa…
Con mẹ nó, đúng là điên cuồng.
Không phải hắn ta thì là ai cơ chứ.
Nhưng bây giờ, Phù Dịch vẫn chưa đến bên bờ của sông Tiên, ừm, không có gì là 100% cả, tạm thời không thừa nhận thì đã sao?
“Có phải là Dịch Nhi hay không, đợi chút nữa Dịch Nhi tới bên bờ sông Tiên là biết ngay. Hay là, chúng ta đánh cược đi, Tùy Tam Gia”, Phù Thông Hải cười nhạt, liếc nhìn Tùy Tam Gia một cách khinh thường.
Tùy Tam Gia không nói gì.
Trầm mặc.
Đánh cược?
Không dám.
Nếu đánh cược thì gần như là thua, ông ta cũng không phải là kẻ ngốc.
“Nếu Phù Dịch đến bên bờ sông Tiên rồi mà không nhận được món quà thì tốt biết bao, Phù Thanh Dung, Phù Thông Hải và đám người kia sẽ bị vả mặt đến chết”, Lạc Ngưng Nhi lẩm bẩm, cô ta thật sự không thể chịu đựng được người nhà họ Phù, đặc biệt là bộ dạng đắc ý của hai người kia.
Đáng tiếc, Lạc Ngưng Nhi cũng biết rằng kì vọng của bản thân gần như là không thể.
Sông Tiên không tặng cho Phù Dịch thì còn tặng cho ai? Phù Dịch là người mạnh nhất trong cuộc thi bí cảnh lần này mà.
“Kì quái”, càng đi tới gần bờ sông Tiên, Tô Minh càng cảm thấy khó hiểu.
“Sao thế?”, Huyền Sơ Tình hỏi.