“Không thể nói nổi!”, Tô Minh bất lực, âm thầm mắng một câu xúi quẩy trong lòng, đều là con gái như nhau sao Ninh Khinh Khinh lại khác xa Huyền Sơ Tình như vậy chứ?
Tô Minh không nói dông dài nữa.
Ừ…
Cô muốn đi theo thì cứ đi theo!
Không quan tâm đến cô, sớm muộn chính cô cũng chạy đi thôi!
Chẳng có vấn đề gì!
Còn về trực tiếp xử lý Ninh Khinh Khinh, anh cũng chẳng mất trí hay điên cuồng như vậy. Mặc dù Ninh Khinh Khinh rất phiền nhưng suy cho cùng cũng không làm hại gì đến anh, chỉ là cô ta quá điêu ngoa tuỳ hứng, tính khí trẻ con mà thôi, cũng không đến mức phải xử lý cô ta.
Huống chi, bố cô ta là thành chủ Mai Tiên, cũng chẳng phải nói là anh sợ thành chủ Mai Tiên, thực lực của anh hiện tại muốn trấn áp thành chủ Mai Tiên cũng không vấn đề gì.
Mà sâu trong lòng anh đã nhận một phần ân huệ của thành chủ Mai Tiên.
Thành chủ Mai Tiên và bí cảnh Mai Tiên có quan hệ chặt chẽ với nhau, là người bảo hộ của bí cảnh Mai Tiên đời này, mà bản thân ở bên trong bí cảnh Mai Tiên đã đạt được lợi ích mà không ai ngờ nổi.
Vì nể mặt Thành chủ Mai Tiên, không đề cập đến nguyên tắc, sức chịu đựng của anh đối với Ninh Khinh Khinh sẽ cao hơn một chút.
“Chúng ta đi. Xem như cô ta không tồn tại là được”, Tô Minh cầm tay Huyền Sơ Tình, nói.
Huyền Sơ Tình gật đầu.
Hai người tiếp tục đi về phía trước, dù sao không có bản đồ cũng không biết phương hướng nào tốt hơn, cứ xác định một hướng rồi nhắm mắt đi.
“Tô Minh, anh đừng mơ có thể cắt đuôi tôi, trừ phi anh đồng ý đấu với tôi một trận!”, Ninh Khinh Khinh hừ một tiếng: “Nếu không, tôi sẽ cứ đi theo anh”.
“Tuỳ cô”, Tô Minh nói một câu.
Sau đó.
Tô Minh và Huyền Sơ Tình giống như tản bộ mà đi vào trong khu vực nguy hiểm này.
Tốc độ của họ cũng không nhanh, bởi vì không có mục tiêu, thì cần gì phải nhanh chóng?
Ngược lại, Tô Minh vừa tản bộ vừa liên tục thăm dò, sử dụng kiếm tâm, kiếm tâm mà anh đã hiểu rõ.
Còn Huyền Sơ Tình lúc bắt đầu còn ngượng ngùng, đến lúc sau lại thấy có chút ngọt ngào, tay cô ta vẫn luôn được Tô Minh nắm lấy nên cũng đã quen rồi.
Ninh Khinh Khinh nói được làm được, thật sự đi theo phía sau hai người, bám đuôi theo.
Cứ đi cứ đi, Ninh Khinh Khinh càng không thoải mái.
“Tô Minh, tôi nói cho anh biết, anh không kiêng dè gì mà nắm tay cô Huyền như vậy thì ở bên ngoài, người nhà họ Huyền đều đang quan sát đấy. Hậu quả ra sao thì anh biết rồi đó, khinh nhờn cô Huyền thì kết cục sẽ rất nặng nề đấy. Tôi có nghe bố tôi nói, nhà họ Huyền muốn chọn ra một vị lang quân như ý cho cô Huyền. Còn nữa, anh trai ruột của cô Huyền là Huyền Mục, là một trong những yêu nghiệt mạnh nhất của nền văn minh Trạch, nghe nói anh ta rất cưng chiều em gái, anh nói xem, nếu anh ta biết anh quang minh chính đại khinh nhờn em gái mình như vậy, liệu có đến kiếm chuyện với anh không đây?”
Ninh Khinh Khinh không nhịn được bèn đe doạ.
Dù sao, cũng là không muốn Tô Minh được sống dễ dàng thoải mái.
Hừ hừ.