"Mẹ kiếp!", vẻ mặt Nhạc Diễn dữ tợn, há miệng ra thở, máu tươi điên cuồng từ trong miệng ào ra. Khí tức đã bắt đầu hỗn loạn, sắp không chống cự được nữa. Càng lúc càng mất sức.
"Tinh huyết, thiêu đốt cho tao!", Nhạc Diễn gào rống lên.
Đang bán mạng.
Đáng tiếc, vô dụng.
Thiêu đốt tinh huyết cũng chỉ được một hai phút đồng hồ, không giải quyết được vấn đề.
Ngược lại, dưới tình hình thiêu đốt tinh huyết, thực lực của Nhạc Diễn lại giảm xuống thêm một tầng nữa. Hoàn toàn không thể chống cự.
"Không!", kèm theo tiếng gào thét không cam tâm lẫn rên rỉ của Nhạc Diễn, cả người hắn bị con oán thú cấp năm trực tiếp chộp lấy, sau đó, trước ngực bị cào cho rách toác, lục phủ ngũ tạng toàn bộ vỡ vụn.
Thần hồn mưu toan trốn thoát, nhưng đã bị con oán thú cấp năm đó há miệng thôn phệ.
Nhạc Diễn chết đến mức không thể chết thêm được nữa.
Từ đầu đến cuối, Tô Minh đứng xem kịch rất vui vẻ.
Huyền Sơ Tình cũng không có dao động thần sắc gì, cứu người ư?
Ha ha...
Chưa kể đến cô nhóc không có thực lực này, cho dù có thì cũng không cứu. Nhạc Diễn là ai chứ, trước đó có ý định gì, cô ta rất rõ.
Ngay sau đó.
Sau khi thôn phệ Nhạc Diễn xong, con oán thú cấp năm đó quay đầu nhìn chằm chằm vào Huyền Thi Yến.
Khoảnh khắc đó Huyền Thi Yến tựa như bị đóng băng lại.
Hoảng sợ khóc lóc: "Cứu tôi, Sơ Tình, cứu... cứu tôi... tôi, tôi sai rồi, cứu tôi! Cứu tôi với! Tôi không muốn chết!"
"Ở nhà họ Huyền, khi tham gia vào kỳ thi Thần Mộc Trang, là cô đã đụng tay đụng chân trên Thần Mộc Trang đúng không? Nếu không phải ông nội xuất hiện kịp thời, khi đó tôi đã chết rồi".
"Còn cả con búp bê chú hồn được phát hiện sau núi nhà họ Huyền cũng là thủ đoạn của cô nhỉ? Mời thần hồn sư về để nguyền rủa tôi, ha ha... nếu không phải Ngưng Nhi may mắn phát hiện ra, tôi bây giờ có lẽ đã là cái xác không hồn rồi cũng nên?”, Huyền Sơ Tình thản nhiên nói.
Huyền Thi Yến âm mưu hãm hại cô ta ở nhà họ Huyền không chỉ một lần. Cô ta không đích thân ra tay giết chết Huyền Thi Yến chỉ là do thực lực của đối phương không yếu, tạm thời thực lực của bản thân vẫn chưa đủ, đang chờ đợi một cơ hội.
Cho nên...
Cứu cô?
Ha ha…
“Cô… A…! Huyền Sơ Tình! Cô sẽ không được chết yên ổn đâu. Cùng là người nhà họ Huyền mà thấy chết không cứu. Đúng! Những lời cô nói đều là sự thật. Đúng là tôi muốn cô chết đấy. Ha ha! Kể cả có xuống địa ngục thì tôi cũng phải nguyền rủa cô”, Huyền Thi Yến rống lên, điên cuồng và dữ tợn.
Sau đó… Là cái chết tức tưởi.