Truyện Đỉnh Cấp Tông Sư - Tô Minh

Chương 216: Đều là lỗi của em




“Sơ suất thì phải dạy cho bài học, mà còn là bài học sinh tử”, Tô Minh vừa điên cuồng chắn những đòn tấn công như vũ bão vừa tự kiểm điểm mình.

Mình đã quá sơ suất, đã quá tự đại! Sau khi tiêu diệt được Phiêu Diểu Tông, mình đã ‘phiêu’ quá mà quên mất vẫn còn đám nhà Công Tôn, nhà họ Ngụy và nhà họ Cơ nữa.

Cứ tưởng rằng mọi thứ đều trong tầm kiểm soát của mình rồi.

Nếu như mình bình tĩnh và giữ cái đầu lạnh thì đã không sơ suất đến vậy.

Lúc này ở trên sân Tây Lâm một phen huyên náo.

Có quá nhiều người dường như sắp ngất đi.

Hôm nay có quá nhiều màn đảo ngược tình thế hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của mọi người, có chết họ cũng không thể ngờ tới.

“Tây Lâm Sát trận trong truyền thuyết?”, Diệp Mộ Cẩn lẩm bẩm, sắc mặt tái nhợt, trong ánh mắt đẹp đều là sự hối hận và áy náy.

Trước đây cô ta từng nghe nói đến Tây Lâm Sát trận.

Nhưng cô ta chỉ nghĩ đó là truyền thuyết mà thôi.

Dù sao thì cách nói về Tây Lâm Sát trận quá huyền ảo, nghe nói là một vị tiên nhân mấy trăm năm trước để lại. Rồi lại còn một vị đại tướng quân hơn trăm năm trước dựa vào Tây Lâm Sát trận mà giết được một trăm ngàn kẻ địch…

Chỉ cần là người có đầu óc đều sẽ không tin vào truyền thuyết này, vì vậy họ đã bỏ sót.

“Lần giao lưu này đặt ở sân Tây Lâm, đáng lẽ ra mình nên suy xét kỹ và điều tra kỹ”, Diệp Mộ Cẩn nắm chặt nắm đấm, xương cốt trên tay tái nhợt, toàn thân lạnh buốt.

Cô ta cảm thấy, hiện giờ Tô Minh rơi vào tử trận là đều tại mình.

Một giây sau, cô ta xông ra ngoài rồi lao vào Tây Lâm Sát trận.

Nhìn từ thế giới bên ngoài thì Tây Lâm Sát trận chính là những chùm sáng màu đỏ vụt lên trời, tổng cộng có 64 chùm sáng. Và những chùm sáng này đều phát ra màn ánh sáng vô cùng quỷ dị.

64 chùm sáng không ngừng xoay tròn, không ngừng biến đổi, dường như 64 khối rubic lớn đang xoay vòng, vô cùng kỳ quái.

Hơn nữa, không gian được tạo thành từ 64 chùm sáng có những điểm sáng kỳ dị màu trắng không ngừng trượt xuống, dường như hàng triệu vì sao băng đang di chuyển, đó là đang tấn công chăng?

Nhưng Tô Minh không nhìn thấy, hoàn toàn không nhìn thấy. Tây Lâm Sát trận cũng không phải kiểu trong suốt nên từ bên ngoài đều không nhìn thấy tình hình bên trong.

Nhưng sát ý và khí tức hủy diệt phát ra từ Tây Lâm Sát trận đúng là khiến người ta khiếp sợ.

Quá mạnh!

Khí tức không ngừng di chuyển, dường như không phải là thứ mà con người có thể tưởng tượng được, giống như cỗ máy đang chuyển động trên trời, rất nặng và lớn.

Diệp Mộ Cẩn cầm kiếm dài trong tay rồi lao vào Tây Lâm Sát trận. Cô dùng hết sức chém giết, kiếm pháp tận dụng đến cực điểm.

Nhưng điều khiến cô ta tuyệt vọng là mỗi kiếm của cô ta đều như chém vào không khí mà không hiệu quả chút nào.

64 chùm sáng màu đỏ máu căn bản là vật hư vô.

“Tất cả học viên của viện võ đạo nhà họ Diệp nghe lệnh, tấn công!”, Diệp Mộ Cẩn quát lớn, sắc mặt càng tái nhợt hơn.

Chiếc lồng sắt đã hoàn toàn biến mất, có số ít học viên của nhà họ Diệp bị Tây Lâm Sát trận bao trùm. Những người bị nhốt trong đó bị giết chết đầu tiên.

Hơn 200 người còn lại của nhà họ Diệp đều với sắc mặt trầm trọng và kiên định.

Ai nấy đều liều mạng tấn công, điên cuồng lao vào Tây Lâm Sát trận phía trước.

Đáng tiếc…

Tấn công hơn chục phút mà mọi người dường như tiêu hao hết chân khí trong cơ thể mình nhưng Tây Lâm Sát trận không hề biến đổi.

Thậm chí, 64 chùm sáng màu đỏ máu còn lóe sáng hơn.

“Tô Minh…”, Diệp Mộ Cẩn bất lực, nước mắt tuôn trào: “Đều tại em!”

“Tây Lâm Sát trận được kích hoạt rồi? Lại còn kích hoạt triệt để như vậy nữa?”, Phùng Chí Đằng ở đằng xa lẩm bẩm rồi thở dài một cái, trong ánh mắt đều là nỗi tiếc nuối, chấn động.

Tiếc là vì một yêu nghiệt như Tô Minh lại phải chết ở đây.

Còn chấn động về năng lượng của nhà họ Ngụy, nhà Công Tôn và nhà họ Cơ. Phùng Chí Đằng cũng hiểu về Tây Lâm Sát trận, chính vì hiểu về nó nên mới thấy chấn động.

Tây Lâm Sát trận vốn là thứ rất cổ xưa, muốn kích hoạt được nó thì phải tiêu hao năng lượng khủng khiếp, và cần phải dùng đến linh thạch.

Không chỉ vậy, nếu chỉ có vài viên linh thạch thì cùng lắm Tây Lâm Sát trận cũng chỉ kích hoạt được 16 trận thôi? Nhưng ở trước mặt là 64 trận, 64 chùm sáng, có thể thấy Tây Lâm Sát trận đã được kích hoạt triệt để.

Đây phải tiêu tốn bao nhiêu linh thạch đây? Kể cả gộp tất cả tài sản của các thế lực ở Huyền Linh Sơn thì không nhất định làm được? Nhưng nhà họ Cơ, nhà Công Tôn và nhà họ Ngụy lại làm được, đúng là khó tin.

Rốt cuộc ba nhà này ẩn giấu bao nhiêu? Rốt cuộc là có được sự ủng hộ của ai? Đúng là kinh khủng!

“Anh Phùng! Cậu chủ Tô… Có thể sống sót thoát ra ngoài không?”, Hoàng Nhuận Dương ở bên cạnh Phùng Chí Đằng hỏi.

Hoàng Nhuận Dương từng nghe nói tổ tiên của nhà họ Phùng có tham gia vào Tây Lâm Sát trận, trong sách cổ của nhà họ Phùng cũng có ghi chép khá chi tiết về Tây Lâm Sát trận.

“Không thể nào!”, Phùng Chí Đằng lắc đầu, nói: “Ở trước mặt là trạng thái đỉnh phong và hoàn chỉnh của Tây Lâm Sát trận. Trong trạng thái này, kể cả cậu chủ Tô ở cảnh giới đoạt mệnh như trong truyền thuyết, thậm chí là trên cảnh giới đoạt mệnh thì cũng sẽ chết, tuyệt đối không thể ra ngoài được”.

“Kinh khủng như vậy sao?”, Dư Thủ Lâm nhìn Phùng Chí Đằng, nói.

“Còn kinh khủng hơn các người tưởng tượng nhiều. Tây Lâm Sát trận không chỉ là sát trận số một trong giới thế tục Hoa Hạ mà cả Huyền Linh Sơn cũng không có trận pháp nào khủng khiếp như cái này”.

Phùng Chí Đằng lại nói: “Trong sách cổ nhà tôi có ghi lại rằng, 300 năm trước, Tây Lâm Sát trận từng tiêu diệt bốn lão quái vật siêu cấp. Bốn lão đó là cường giả cấp cao nhất ở Huyền Linh Sơn”.

Dư Thủ Lâm và Hoàng Nhuận Dương đều không nói gì, ánh mắt có chút phức tạp.

Lúc này, Diệp Mộ Cẩn vẫn cố lao vào chém giết trong Tây Lâm Sát trận, đôi mắt đỏ ửng, thậm chí muốn liều mạng xông vào đó nhưng bị Chu Khánh Di ngăn lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.