Truyện Đỉnh Cấp Tông Sư - Tô Minh

Chương 214: Kế hoạch giết chết Tô Minh




Mà trong nhóm người Diệp Võ không có ai chết hoặc bị thương, nhưng sắc mặt đều trắng bệch, nhìn có vẻ không được ổn lắm.

Võ trận cũng khẽ rung lên.

Sắp không trụ được nữa rồi.

Khác biệt quá lớn.

Cho dù có Võ trận thì cũng không thể bù đắp lại được.

“Dừng lại!!!”, Kỷ Thọ Niên tức đến trợn mắt phì phò, quát: “Dừng chiến đấu!”

Nhưng đáng tiếc, vô dụng.

Người đàn ông trung niên cảnh giới Tôn giả nọ hầu như không hề nghe thấy, chỉ có sát ý đang sục sôi.

Cùng lúc đó.

Tô Minh hành động.

Như thể dịch chuyển tức thời.

Nhìn kỹ lại, anh đã đứng ở phía trước lồng sắt.

“Ha ha ha… Tiểu tạp chủng Tô Minh, mày có thể vào được không? Độ cứng của chiếc lồng này rất là khủng khiếp đó! Ông ở đây này, mày đến đây mà giết ông đi!”, người đàn ông trung niên cảnh giới Tôn giả như chẳng biết sợ là gì, trong đôi mắt đầy mỉa mai và quyết tâm liều chết, cười lớn châm chọc anh.

Nhiệm vụ của ông ta rất đơn giản, thứ nhất, dẫn dụ Tô Minh vào trong lồng sắt, thứ hai, trước khi Tô Minh đi vào được trong lồng sắt thì ông ta phải giết hết nhóm học viên của viện võ đạo nhà họ Diệp là được.

Còn về bản thân mình có chết ở trong tay Tô Minh hay không? Ông ta đã chuẩn bị sẵn tâm lý để chết rồi.

Ông ta đã có một cuộc giao dịch với Đại cung phụng, dùng chính mạng sống của mình để giao dịch!!! Sau khi ông ta chết, con trai của ông ta sẽ được Đại cung phụng dốc sức bồi dưỡng, hơn nữa, sẽ trở thành con nuôi của Đại cung phụng!

Đủ rồi.

Đủ để ông ta liều cái mạng già của mình.

Hoá ra, người này chính là do Phong Bất Hủ phái đến.

Trên đỉnh một ngọn núi phía xa.

Ánh mắt Phong Bất Hủ u ám nhìn chằm chằm, nụ cười tàn nhẫn nở trên môi dưới lớp khăn che mặt.

Bên cạnh ông ta là ba người Nguỵ Chấn Phong.

“Tiền bối, tiểu tạp chủng có thể vào được bên trong lồng sắt không?”, Nguỵ Chấn Phong khẽ hỏi, có chút mong chờ và căng thẳng.

“Lồng sắt kia không phải là loại sắt bình thường, độ cứng rắn đã đạt đến mức độ khó mà tưởng tượng, muốn vào được bên trong, rất khó, tiểu tạp chủng kia có thể sẽ làm được, nhưng cần có thời gian, đợi nó đi vào bên trong, nhóm học viên của nhà họ Diệp đã chết sạch rồi”.

“Mà giây phút nó đi vào bên trong đó, khởi động Tây Lâm Sát trận, ha ha… bên dưới chiếc lồng đó chính là tâm trận, uy lực mạnh nhất”.

Phong Bất Hủ nở nụ cười đầy tàn nhẫn, nói với vẻ cực kỳ tự tin.

Mắt xích liên hoàn.

Không sợ Tô Minh không chết. Không sợ nhóm học viên nhà họ Diệp không chết.

“Ha ha ha…”, ba người Nguỵ Chấn phong, Cơ Thương Hải và Công Tôn Hạ cũng cười theo đầy tàn nhẫn và đắc ý.

Song.

Tiếng cười của bọn chúng còn chưa kịp dứt…

Đột nhiên dừng phắt lại.

Bởi vì.

Nơi tầm mắt nhìn thấy.

Phía trước chiếc lồng sắt, Tô Minh đã bắt đầu hành động.

Nhìn thì có vẻ như một quyền rất tuỳ ý, giống như người bình thường đấm nhẹ lên chiếc lồng sắt vậy.

Thậm chí, còn chẳng hề có lấy một chút dao động của âm thanh.

Cũng chẳng hề vang dội.

Lại càng không phải là Quyền pháp Võ kỹ gì.

Nhưng.

Khi một quyền này tung ra.

Chiếc… chiếc lồng sắt kia lại bắt đầu nứt toác.

Bắt đầu từ vị trí bị nắm đấm kia đánh trúng, từ từ rách toạc ra bốn phía, chiếc lồng sắt trông yếu ớt như một tờ giấy!!!

Phong Bất Hủ ngây như phỗng.

Ba người Nguỵ Chấn Phong cũng vậy.

Kỷ Thọ Niên cũng choáng váng.

Tất cả mọi người có mặt trên sân Tây Lâm cũng đều sững sờ.

Gặp… gặp ma rồi?!

Đó là lồng sắt Tây Lâm đấy, nó rất nổi tiếng ở cả giới thế tục Hoa Hạ, thậm chí là cả Huyền Linh Sơn, nó nổi tiếng được dùng để phòng ngự, cực kỳ kiên cố, khó mà có thể làm nó lung lay được.

Thế nào mà vào trong tay Tô Minh lại trở nên yếu ớt đến thế?!

Yếu ớt đến khiến người ta khó mà tin được.

Tô Minh bước một bước qua.

Đứng lên trên sân đấu cao cao.

Đứng trước mặt người đàn ông trung niên cảnh giới Tôn giả.

“Tôi có thể vào được, cũng có thể giết ông”, Tô Minh cất lời, giọng nói hờ hững, nhẹ bẫng nhưng lại bá đạo rách trời.

Sắc mặt người đàn ông trung niên cảnh giới Tôn giả kia tái mét, bị doạ cho sợ muốn vỡ cả tim, chân như sắp nhũn ra!!!

Mặc dù, ông ta đã chuẩn bị sẵn tâm lý phải chết trong tay Tô Minh rồi, nhưng mà…

Không ngờ được, Tô Minh lại có thể đi vào trong lồng sắt này nhanh như vậy!

Chẳng qua, sau khi trải qua cơn sợ hãi đến cực điểm, người đàn ông trung niên cảnh giới Tôn giả kia lập tức đổi sắc mặt từ tái mét thành đỏ lựng, khí tức khắp người cuồn cuộn, dập dềnh một cách mất kiểm soát.

Trong cơ thể ông ta, chân khí đang bộc phát ào ào, điên cuồng sôi sục, ông ta dứt khoát đốt cháy chân khí và Tinh huyết, đẩy cảnh giới của cơ thể lên mức Tôn giả Trung kỳ trong một thời gian ngắn.

“Tiểu tạp chủng, chết đi!”, tiếp đó, người đàn ông trung niên cảnh giới Tôn giả kia hét lên một tiếng, trong ánh mắt chỉ còn sót lại điên cuồng, điên cuồng đến không cần cả mạng sống, nhấc nắm đấm lên dùng hết ba trăm phần trăm sức mạnh vung về phía trước mặt Tô Minh.

Tô Minh không hề tránh đi.

Trong lúc sấm vang chớp giật, nắm đấm của người đàn ông trung niên cảnh giới Tôn giả kia đã đến gần trước người anh, vào lúc khoảng cách chỉ còn cách đầu anh một tấc, Tô Minh bỗng nhiên bộc phát sát ý, ngước mắt lên cũng nhấc cánh tay lên.

“Rắc”.

Tốc độ của Tô Minh quá nhanh.

Nhìn thì có vẻ nguy hiểm vô cùng, nhưng trên thực tế, vẫn nằm trong khả năng tuyệt đối của anh.

Anh nắm chặt lấy cổ tay của người đàn ông trung niên cảnh giới Tôn giả.

Vừa chạm vào, dùng sức, cổ tay của người đàn ông trung niên kia lập tức bị bóp nát, nát thành xương cốt lẫn lộn với máu thịt.

Sự cách biệt thực lực khó mà hình dung nổi, cho dù người đàn ông trung niên cảnh giới Tôn giả kia có đốt cháy chân khí và Tinh huyết thì cũng không thể bù đắp được cho loại cách biệt này.

“A a a…”.

Người đàn ông trung niên cảnh giới Tôn giả hú hét, đau đến mức các lỗ chân lông toàn thân như đang rỉ máu.

“Nói, ai phái ông trà trộn vào đây?”, mặt Tô Minh chẳng đổi sắc, lẳng lặng nhìn chằm chằm đối phương, hỏi.

Người chống lưng cho nhà họ Nguỵ? Khả năng không lớn, thực lực của người chống lưng cho nhà họ Nguỵ ở Huyền Linh Sơn không hề mạnh, không bằng được Phiêu Diểu Tông.

Chỉ cần đám người đứng phía sau nhà họ Nguỵ trên Huyền Linh Sơn kia không phải là một lũ não tàn tật thì không có khả năng sẽ vì một gia tộc lệ thuộc mà mạo hiểm đi đối đầu đến chết với mình. Hậu quả mà Phiêu Diểu Tông phải gánh, người có mắt đều có thể nhìn ra được.

Còn về người chống lưng cho nhà họ Công Tôn và nhà họ Cơ? Cửu Hư Tông? Hoặc là nhà họ Cơ ở Huyền Linh Sơn? Lại càng không thể, cùng một lý do, nếu như không có sự thù hận sống chết tuyệt đối và nắm bắt thời cơ tuyệt đối, thì đám thế lực ở Huyền Linh Sơn kia chắc chắn sẽ không dám chọc vào mình.

“Ha ha ha ha… Ông đây không nói cho mày biết!!! Tiểu tạp chủng, thực lực của mày rất mạnh, mạnh đến khó mà tưởng tượng được, nhưng, mày quá sơ ý rồi, mày không nên đi đến bên cạnh người ông đây!”, người đàn ông trung niên nọ cười ha ha, khí tức điên cuồng trên người đã chạm đến đỉnh điểm, ông ta bỗng nhiên hét lớn: “Nổ!”

Ông ta đã tự phát nổ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.