Mặc dù họ đều muốn hiện giờ lên trước giết chết hoặc đánh tàn phế Huyết Vu Hổ rồi ném đi. Nhưng tại hôn lễ và trước mặt bao nhiêu vị khách như này thì không thể làm vậy được.
Nếu không, phá hôn lễ, làm ảnh hưởng đến tâm trạng của người nhà họ Chu thì không ai dám gánh lấy tội danh này.
Vì vậy, trong đám người của tộc Nghịch Huyết Ma Hổ đã có người lặng lẽ đi ra phía sau báo tin cho tộc trưởng.
Đồng thời lúc này…
“Hình như hết chỗ ngồi rồi”, Huyết Vu Hổ nhỏ giọng nói. Nói thật thì anh ta khá căng thẳng. Bởi vì ở đây có quá nhiều cường giả.
Chưa nói đến việc hiện giờ anh ta không có võ đạo trên người, mà ngay cả có mà lúc này đến đây thì chỉ e sẽ gặp bất lợi.
Không kìm chế được sự căng thẳng, đặc biệt lúc này còn trở thành tiêu điểm của sự chú ý.
“Ai nói là không còn chỗ?”, Tô Minh cười nói, dùng ánh mắt ra hiệu cho Huyết Vu Hổ. Ừm! Đúng là ra hiệu, bởi vì bên dưới sân khấu còn một bàn chính vô cùng xa hoa và đặc biệt, chỗ đó vẫn còn ghế ngồi.
Chiếc bàn đó rất to, rõ ràng có thể đủ chỗ cho mười mấy người thậm chí là hơn. Nhưng hiện giờ mới chỉ có bảy tám người.
“Á?”, Huyết Vu Hổ run rẩy, hỏi lại: “Anh không đùa đấy chứ?”
Mặc dù Huyết Vu Hổ không thể nhìn ra bảy tám người ở bàn đó ở cảnh giới gì nhưng anh ta có thể chắc chắn, bất cứ kẻ nào trong số đó cũng vô cùng mạnh. Khéo một cái nhìn đã có thể quét sạch cả nền văn minh Xương rồi chăng?
“Họ ở cảnh giới gì?”, Huyết Vu Hổ thấp giọng hỏi, dường như nín thở.
“Thấp nhất là cảnh giới Tiên Vương tầng năm, cao nhất là cảnh giới Tiên Vương tầng tám”, Tô Minh nói thật.
Còn lúc này Huyết Vu Hổ run rẩy, suýt nữa sụp đổ.
Rất nhanh…
Dưới những ánh nhìn gắt gao của tất cả mọi người, Tô Minh và Huyết Vu Hổ thật sự ngồi xuống đó, ngồi cùng bàn với người nhà họ Chu.
Không khí trở nên quái dị.
Đám người nhà họ Chu không nói gì nhưng vẻ lạnh lùng trong ánh mắt thì không hề che giấu.
Kẻ nào lại dám ngồi ngang hàng với người nhà họ Chu vậy?
Tại nhà họ Chu quá khiêm tốn nên mọi người cảm thấy dễ dãi quá chăng?
Mấy trưởng lão bên cạnh Chu Phú định ra tay nhưng bị Chu Phú ngăn lại.
“Anh bạn đến từ thế lực nào thế?”, Chu Phú cười hỏi, cái cảm giác cười như không cười, sát ý trong lòng đã sục sôi nhưng không thể hiện ra ngoài mặt.
Ông ta là người vô cùng thận trọng. Một người trẻ tuổi mà dám hỗn xược như này, theo như ông ta thấy thì chắc là có thế lực chống lưng chăng? Hoặc có thể là người rất có bối cảnh.
Mặc dù theo như ông ta thấy thì khả năng này rất nhỏ nhưng ở nền văn minh Trạch không thể có một người trẻ tuổi chưa đến 30 tuổi mà dám hống hách như này.
Ngộ nhỡ?
Vì vậy vẫn nên thận trọng thì hơn.
“Thế lực nào ư? Một mình thôi!”, Tô Minh cũng cười nói. Anh không khách khí cầm bình rượu trên bàn rồi rót cho mình và Huyết Vu Hổ một cốc.