Nằm ngoài dự liệu của mọi người, đó là thuật Sinh Mạng Lưu Phóng!
Thuật Sinh Mạng Lưu Phóng rất mạnh, đặc biệt là kết hợp với sinh khí vô tận của cây Thế Giới.
Hiện giờ, uy lực của thuật Sinh Mạng Lưu Phóng còn tăng lên. Lý do rất đơn giản, vì cảnh giới của Tô Minh đã tăng lên…
Tất cả võ đạo, võ kỹ, thần thông, chỉ cần cảnh giới tăng lên thì đều tăng lên. Đây là điều hiển nhiên.
Một tiếng hô ‘Thuật Sinh Mạng Lưu Phóng’ vang lên thì đao quang trước mặt Tô Minh không ngừng run rẩy, sau đó khí tức bắt đầu hạ dần.
Sau 1/10 hơi thở, đao quang đã mờ dần mặc dù vẫn còn.
Nhưng…
“Cheng!”, Tô Minh giơ tay lên bắn ra.
Đao quang vỡ tan biến thành hư vô.
Đơn giản như vậy thôi!
Nhưng, lúc mọi người vẫn chưa kịp chấn động bởi Tô Minh dễ dàng giải quyết được đao quang khủng khiếp của Ứng Huyền thì rất nhiều người đột nhiên phát hiện ra, Ứng Huyền biến mất rồi.
Đúng vậy!
Không thấy đâu nữa!
Ít nhất là nhìn bằng mắt thường là không thấy đâu.
Hắn ta đi đâu mất rồi?
Ngay cả sắc mặt của Tống Xạ Sơn cũng biến đổi, vô cùng kinh hãi.
Bởi vì ngay cả ông ta cũng không bắt được bóng dáng và khí tức của Ứng Huyền.
Đừng nói là ông ta, ngay cả Mộng Li Khinh Đàn cũng không bắt được.
Lẽ nào Ứng Huyền đi rồi?
Rốt cuộc là chuyện gì thế này?
Một giây sau Tô Minh hét lớn: “Bia Huyền Diệu!”
Anh là người mở ra bí mật này.
Bia Huyền Diệu ngay lập tức chắn trước mặt Tô Minh.
Bia Huyền Diệu vừa xuất hiện thì nghe thấy âm thanh giòn tan vang lên.
Sau đó có thể thấy rõ, Ứng Huyền xuất hiện và ở phía trước bia Huyền Diệu. Trảm đao trong tay vẫn không ngừng chém lên phía trên bia Huyền Diệu.
Một đường đao chém sâu xuất hiện trên bia Huyền Diệu.
Có thể thấy rõ, đao này rất nham hiểm. Dù sao thì bia Huyền Diệu hiện giờ ngoài vận khí, dường như có thể được coi là binh khí vĩnh hằng. Vậy mà đao này có thể để lại vết chém sâu ở trên, đúng là đáng sợ.
Tất nhiên cũng vô dụng.
Chỉ trong chớp mắt là nó đã khôi phục lại.
Đồng thời lúc này thân người Ứng Huyền lùi về sau, có quy luật Thất Đoạn đỉnh phong ở trên người, lùi về hơn trăm mét.