Là Mộ Dung Nặc hại Tô Minh.
Mộ Dung Nặc là người thừa kế Thái Thượng Vô Tình Tông, theo lời Tô Minh trong kiếp trước thì cô ta chính là người thừa kế mạnh nhất, không ai có thể bì kịp từ trước đến nay của môn phái đó.
Nếu Tô Minh theo đuổi Mộ Dung Nặc, rồi khiến cô ta yêu anh say đắm thì chẳng phải đã phá hủy Thái thượng Vô Tình của cô ta? Cũng coi như là trả thù Mộ Dung Nặc và Thái Thượng Vô Tình Tông đúng không?
"Tô Minh, anh chịu không?", Thiên nữ Tạo Hóa khẽ hừ, hơi hơi làm nũng và buồn bực, trái lại đã làm dịu đi không khí sắp chia xa.
"Rồi, đồng ý", Tô Minh không hiểu gì hết, nhưng vẫn đồng ý!
"Còn nữa, sau khi anh tìm lại ký ức, theo đuổi Mộ Dung Nặc thì đừng bị cô ta lừa tu luyện một bộ công pháp tên là 'Thái Thượng Vô Tình Điển' đó", Thiên nữ Tạo Hóa không nhịn được nhắc nhở anh một câu.
Kiếp trước, Tô Minh đã bị bộ công pháp khỉ gió kia hại thảm.
Thiên nữ Tạo Hóa biết, trước khi luân hồi chuyển thế, Tô Minh đã tức giận và hối hận như thế nào! Thậm chí, anh còn tự hủy toàn bộ Tiên Nguyên của mình, kể cả cuốn công pháp kia cũng bị anh xóa bỏ khỏi ký ức!
Thế nên, dù Tô Minh có lấy lại ký ức kiếp trước cũng không thể nhớ đến bất cứ gì liên quan đến "Thái Thượng Vô Tình Điển", nhưng lỡ khi anh theo đuổi Mộ Dung Nặc, lại bị cô ta lừa thì sao? Tuy khả năng ấy rất nhỏ, có điều vẫn phải nhắc nhở để phòng hờ.
"Yên tâm", Tô Minh gật đầu, kiếp trước đã thất bại, chứ không mình đã chẳng chọn cách luân hồi chuyển thế làm lại từ đầu. Giờ tìm lại ký ức, ngoài những điều thật sự cần thiết, mặt khác đều sẽ bị anh xóa sạch. Không thì chẳng phải lại dẫm lên vết xe đổ ở kiếp trước ư?
Đời này chính là đời này! Anh chỉ là anh!
Hơn nữa, đời này, anh còn có rất nhiều người phụ nữ của mình!
Thái Thượng Vô Tình là cái quỷ gì? Khùng hả?
Thiên nữ Tạo Hóa yên tâm, cũng không phải vì Tô Minh đồng ý, dù gì khi gặp phải Mộ Dung Nặc thì chẳng có gì là đảm bảo cả! Nhưng vẫn còn có kho tàng huyết mạch!
Nếu "Thái Thượng Vô Tình Điển" có khuyết điểm, Thiên nữ tin rằng kho tàng huyết mạch chắc chắn sẽ không chịu cho Tô Minh luyện nó. Cô hoàn toàn yên tâm, vì dù là cô cũng không thể nhìn thấu được kho tàng huyết mạch.
Sau đó, Thiên nữ Tạo Hóa liếc Tô Minh một cái...
Tô Minh biết cô phải đi, anh hít sâu một hơi, hét: "Thiên nữ, em là của anh, chờ anh nhé!"
Anh vừa hét xong, Thiên nữ Tạo Hóa lập tức khóc, Tô Minh, em sẽ chờ anh.
Thiên nữ Tạo Hóa không nói thêm gì nữa, quay đầu đi, dường như đã bóp nát cái gì đó...
Sau đó, cô lập tức biến mất.
Tô Minh lặng người đứng chôn chân tại chỗ, chẳng nói chẳng rằng một lúc lâu.
Mãi đến khi Hình Nghĩa điên cuồng hét lên:
"Thằng rác rưởi khốn kiếp, khốn kiếp, khốn kiếp! A a a a... Rốt cuộc thì Thiên nữ đã nhìn trúng điểm gì ở mày?"
"A a a... Cô ta thế mà lại bóp nát lông vũ cấm kỵ. Cô ta sẽ bị thủ vệ cấm đoán bắt về, nhốt vào tháp cấm đoán, ngày ngày gánh chịu nỗi đau thấu linh hồn bị ngọn lửa cấm đoán đốt cháy!"