Truyện Đỉnh Cấp Tông Sư - Tô Minh

Chương 1981 Con mắt văn minh mơ hồ dao động.




Ngay cả khi vừa rồi kiếm Xương thất bại, nhưng suy cho cùng nó vẫn là binh khí Vĩnh Hằng, cũng là lá bài tẩy mạnh nhất mà bà ta có thể lấy ra.

Nhưng bà ta vừa vung kiếm lên lại tuyệt vọng phát hiện… không thể sử dụng kiếm Xương được nữa.

Đúng vậy.

Không sử dụng được nữa.

Kiếm Xương đã bị thương tổn.

Căn bản không thể tiếp tục chiến đấu!

Lại chiến đấu, một khí vết thươn càng thêm trầm trọng, thế nhưng không chỉ khí vận của nền văn minh Xương thoái triều, mà là vận khí sẽ kiệt quệ, văn minh giải thể…

Vì vậy, nó không nguyện ý chiến đấu nữa.

Đương nhiên đây cũng là vì Nhiếp Thanh Cầm hoàn toàn không phải là chủ nhân của kiếm Xương, nếu không bà ta cưỡng chế sử dụng Kiếm Xương cũng không phải là không thể.

“Đáng tiếc, còn có áo giáp khí vận được luyện chế từ mảnh vỡ khai thiên kia, một kiếm này của nhóc Tô sợ rằng vẫn không thể giải quyết được Nhiếp Thanh Cầm”, Tống Xạ Sơn mỉm cười ngốc nghếch, lẩm bẩm một câu, ông ta kích động tới toát mồ hôi hột, mặc dù một chiêu này không thể giải quyết dứt điểm, nhưng kiếm tiếp theo liền có thể mà! Không phải là đủ rồi sao? Kết quả này quả thực quá mộng ảo, mộng ảo đến mức Tống Xạ Sơn có một loại cảm giác như đang ngây ngô nằm mộng.

Đúng lúc này.

“Quốc chủ Thái Nhất, nếu ông còn không xuất hiện, bà ta sợ rằng sẽ chết dưới kiếm quang này đó, ông cho rằng áo giáp trên người bà ta có thể chống đỡ một kiếm tiếp theo của tôi nữa không?”, Tô Minh bỗng nhiên mở lời.

Có chút khinh thường, càng nhiều thêm một phần lạnh lùng.

Anh liếc nhìn về hướng hoàng cung, tùy ý lên tiếng.

Cho dù anh biết áo giáp màu máu kia của Nhiếp Thanh Cầm vô cùng không đơn giản, dù một chiêu kiếm quang Thiên Vẫn của anh đã vì cuộc chạm trán vừa rồi với kiếm Xương mà hao tổn ít nhất bảy phần uy lực.

Nhưng anh vẫn rất chắc chắn, cho dù kiếm quang Thiên Vẫn chỉ còn lại ba phần công lực vẫn như cũ có thể xé nát bộ giáp màu máu, trong tích tắc giết chết Nhiếp Thanh Cầm! Đây là niềm tin tuyệt đối vào kiếm quang Thiên Vẫn!

Trong thời gian bằng đá đánh lửa, Nhiếp Thanh Cầm đột nhiên giơ tay lên, trong tay xuất hiện một thanh kiếm!

Kiếm khá rộng, có hai lưỡi. Lưỡi kiếm màu đen, thân kiếm màu tím. Có phong mang vô hình như tia chớp lưu chuyển trên thân kiếm, những phong mang tia chớp đó tựa như đang phác họa từng văn tự cổ xưa.

Đồng thời, có trời đất bao la, sinh linh vạn vật, hỗn độn nhu động, đạo pháp nguyên thủy cũng đang lưu chuyển trên chuôi kiếm.

Kiếm này vừa ra đã khiến phía cuối vòm trời vẫn luôn yên bình, mây tía ba ngàn trượng bắt đầu từ trong hư vô hỗn hộn tiến đến.

Con mắt văn minh mơ hồ dao động.

Nguồn gốc văn minh dày nặng đang bốc lên, phảng phất như bất cứ lúc nào cũng có thể trút xuống.

Cả vực Hỗn Độn đều khẽ run rẩy, dường như hàng rào biên giới của vực Hỗn Độn sắp bị xé toạc, dường như cả vực Hỗn Hộn như sắp vỡ vụn trong khư không bao la.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.