Truyện Đỉnh Cấp Tông Sư - Tô Minh

Chương 198: Tô Minh sống lại




“Thiên Vẫn Kiếm! Thiên Vẫn Kiếm! Thiên Vẫn Kiếm!”, Tô Minh nghiến răng nghiến lợi, điên cuồng xuất kiếm rồi tung ra hết kiếm này đến kiếm khác.

Mặc dù chất lượng không đủ, số lượng cũng có hạn nhưng Tô Minh vẫn tung ra liên tiếp 5 kiếm, còn chỉ ấn thì xuất hiện ở trước người anh.

Tô Minh định tiếp tục xuất kiếm nhưng đã không còn cơ hội.

Chỉ ấn ở trước mặt anh, sức mạnh đó mang theo sự chèn ép và áp lực kinh người khiến Tô Minh thấy khó thở. Đúng là mạnh thật!

Lúc này thậm chí anh còn cảm nhận mình như đứng ở miệng núi lửa đang phun trào.

Mạnh không thể địch nổi!

“A…”, cảm xúc sợ hãi vừa lóe lên thì liền bị Tô Minh dập tắt.

Ông mày là kiếm tu cơ mà, kiếm tu bất bại đấy!

Ba năm trước, lúc bị chôn sống thì đáng lẽ mình phải chết rồi. Nhưng ba năm nay mình vẫn sống thì đã là mệnh lớn lắm rồi, vậy thì còn cái gì đáng sợ hơn cái chết nữa?

“Hự…”, lúc cảm xúc và tín niệm vừa dâng lên, cánh tay của Tô Minh theo bản năng muốn ngăn lại chỉ ấn đó.

“Bùm!”, toàn thân Tô Minh bị đánh đến nỗi cong người, máu me be bét rồi bay ra ngoài.

Dường như toàn thân Tô Minh chỗ nào cũng bị thương.

Dường như chỉ còn chút da thịt là lành lặn, còn xương cốt toàn thân đều bị đánh nát…

Lúc này trông anh không còn giống con người nữa, mà chẳng khác nào xác chết toàn máu.

Tô Minh đã bay ra ngoài hơn 300m rồi mới rơi xuống đất.

Lúc rơi xuống đất, Tô Minh cũng không dám chắc là mình còn sống hay không? Bởi vì trong lúc mơ màng dường như anh nghe thấy có người ở đằng xa đang gọi mình. Rồi dường như mình bị nhét vào không gian tối om, trước mặt đều là màu đen ngòm.

Tô Minh còn cảm thấy mắt mình không thể mở nổi, rất nặng rất nặng, còn đầu thì nặng trịch.

Thậm chí trong lúc mơ màng anh còn mất đi cảm giác đau đớn.

Đến khi…

Một cảm giác mát lạnh đột nhiên xông lên người giống như một chậu nước lạnh hất lên người đang say rượu khiến họ tỉnh luôn.

“Mình… Mình suýt chết”, toàn thân Tô Minh lạnh buốt, anh thấy sợ hãi vô cùng.

Đó là kho tàng huyết mạch phát huy tác dụng.

Nếu không, lúc mình nhắm mắt vào thì đúng là chết thật rồi.

“Phù phù…”, Tô Minh thở hổn hển. Vì máu chảy ào ào nên lúc này anh cảm thấy mình không dễ thở lắm, cảm giác mạch máu bị tắc nghẽn, còn kho tàng huyết mạch điên cuồng di chuyển.

Thậm chí Tô Minh còn cảm nhận được rõ ràng kho tàng huyết mạch đang phát ra sức sống và sự hồi phục mãnh liệt, dường như đang khôi phục cho cơ thể mình.

Chỗ xương gãy, chỗ thịt nát dường như gặp được thuốc chữa trị thần kỳ.

“Ố? Vẫn chưa chết?”, cậu chủ Hạ ở đằng xa không khỏi chau mày, bởi hắn cảm thấy cảnh tượng trước mặt thật khó tin.

Chiêu ‘nhất chỉ định Càn Khôn’ của hắn là võ kỹ của bán bộ địa cấp.

Vô cùng mạnh!

Mạnh ngoài sức tưởng tượng!

Hắn đang muốn dựa vào chiêu này để tạo dựng vững chắc tên tuổi của cậu chủ thứ hai của nhà họ Hạ.

Phải biết rằng, bố hắn có hơn chục người con cả trai lẫn gái nhưng không phải ai cũng được gọi là cô chủ và cậu chủ.

Đặc biệt danh xưng cậu chủ thứ hai thì còn được xếp hạng gần đầu, tất cả đều dựa vào chiêu này.

Năm đó, để tu luyện được chiêu này mà hắn rơi vào trạng thái ‘thập tử nhất sinh’. Mất tầm ba năm, gần như tiêu hao hết tài nguyên võ đạo mà mẹ hắn tích lũy chục năm.

Cậu chủ Hạ tin rằng chiêu thức này có thể trực tiếp giết được 99% tu giả võ đạo ở cùng cảnh giới với mình.

Nhưng thật không ngờ là chiêu này không giết nổi thằng ranh ở cảnh giới thiên vị trung kỳ.

Đúng là gặp ma rồi!

“Trên người thằng này có bí mật. Tốc độ, thể lực và sức sống của nó đều không tầm thường”, cậu chủ Hạ lẩm bẩm rồi đưa ra phán đoán, trên mặt lộ ra vẻ tham lam.

Nhưng đúng lúc này, vẻ tham lam trên mặt hắn lập tức biến thành ảo giác rồi thành chấn động, cuối cùng là sự khó tin.

Bởi vì hắn nhìn thấy Tô Minh đột nhiên đứng dậy, hơn nữa trong tay vẫn cầm thanh kiếm dài rồi đâm về phía mình, thậm chí tốc độ còn nhanh hơn lúc đầu. Tốc độ của Tô Minh vốn đã nhanh ngoài sức tưởng tượng nhưng lúc này lại tăng lên 30%. Kể cả cậu chủ Hạ ở cảnh giới đoạt mệnh thì lúc này cũng khó nắm bắt.

Trong đầu cậu chủ Hạ thấy có chút hỗn loạn.

Rõ ràng Tô Minh sắp chết rồi mà, sao có thể đột nhiên sống lại?

Kể cả có sống lại thì ban nãy bị mình đánh cho tan tành, xương cốt toàn thân cũng bị đánh nát, làm sao lập tức lành lặn được, hơn nữa sức chiến đấu còn mạnh hơn?

Mẹ kiếp! Mình đang nằm mơ chăng?

Nhưng có chấn động hơn nữa thì cũng không còn thời gian.

Bởi vì cậu chủ Hạ đã cảm nhận được mùi nguy hiểm. Mặc dù hắn vẫn chưa chắc chắn được nguy hiểm đến từ đâu? Nhưng để chắc chắn thì hắn vẫn tung quyền ra.

Trên chưởng ấn màu tím đen có hình thù của đôi rồng đang bay, đó là chưởng ấn vô cùng tàn bạo.

Khí tức mạnh, dày, chưởng ấn như cột ma thuật vươn lên trời.

Hơn nữa, lúc chưởng ấn tung ra thì bắt đầu cuồn cuộn như sóng trào, những luồng không khí màu tím đen như phá tan không gian đổ ập về phía Tô Minh. Trong chớp mắt mà chưởng ấn màu tím đen đã bao trùm cả bầu trời.

Nhưng…

Sau khi chưởng ấn tung ra, chưa đợi cậu chủ Hạ thở phào nhẹ nhõm thì…

“Bùm…”, chưởng ấn vỡ tan.

Có thể thấy rõ, chưởng ấn đã bị đánh tan tành thành hai nửa, hóa thành những mảnh vụn màu tím đen trên không trung.

Cậu chủ Hạ đờ đẫn người, con ngươi mở to.

Hơn nữa, trong lúc chưởng ấn bị đánh nát, một đường kiếm quang từ trên chém xuống. Đường kiếm quang thoạt nhìn bình thường nhưng vẫn khiến cậu chủ Hạ thấy lạnh buốt sống lưng, cảm thấy nguy hiểm vô cùng.

Sao có thể như vậy?

Rõ ràng thanh kiếm trước đó của Tô Minh cũng giống như kiếm lúc này, nhưng sao uy lực lại khác biệt lớn thế?

Cậu chủ Hạ đâu có biết, bởi vì hắn đánh Tô Minh trọng thương suýt chết nên kho tàng huyết mạch của Tô Minh mới trỗi dậy và thực lực của Tô Minh mới bùng phát.

Chưa nói về tốc độ hay khả năng phản xạ, chỉ nói riêng về sức mạnh thuần túy thì đã tăng từ hơn 350 nghìn kg lên 850 nghìn kg rồi.

Đúng là một lực phá vỡ vạn vật!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.