“Cậu… Được đấy”, cậu chủ Hạ lặng lẽ nhìn Tô Minh. Sau mấy hơi thở, hắn đột nhiên bật cười nói, đôi mắt lạnh lùng nhìn Tô Minh như muốn ăn tươi nuốt sống, đó là đôi mắt với sát ý thấu xương.
Hắn đến để cứu người nhưng kết quả là đối phương lại giết người mà hắn cần cứu ở ngay trước mặt hắn.
Cậu chủ Hạ cảm thấy mình thật mất thể diện.
Hắn cũng quá sơ suất, không hề nghĩ tới việc Tô Minh dám ra tay khi có mặt mình ở đây.
“Đừng nhiều lời nữa, đấu thì đấu đi”.
Tô Minh đã ra tay. Anh biết rằng, lúc mình chọn cách giết Nam Cung Cù và Hồng Đông Lập thì anh và cậu chủ Hạ đã thành kẻ thù của nhau.
Vậy thì còn nói nhiều làm gì?
Cứ ra tay thôi, coi như nắm bắt cơ hội trước.
“Thiên Vẫn Kiếm!”, Tô Minh giơ tay ra và dốc toàn lực vào thanh kiếm.
Chiêu đầu tiên vẫn là hơn 350 nghìn kg sức mạnh và 80% kiếm ý nhập vi trung kỳ cộng với Thiên Vẫn Kiếm. Tất nhiên cũng phải cộng thêm cả quy luật không gian.
Đồng thời, Tô Minh còn tận dụng tốc độ vô cùng nhanh của mình rồi bổ nhào về phía cậu chủ Hạ, từ đó tăng thêm sức mạnh quán tính của thanh kiếm.
“Cậu tưởng rằng tốc độ là tất cả sao?”
Trong lòng cậu chủ Hạ có chút chấn động. Tốc độ của Tô Minh đúng là ngoài sức tưởng tượng, đúng là dọa người. Ngay cả cậu chủ Hạ đạt đến cảnh giới đoạt mệnh mà cũng không có tốc độ như Tô Minh.
Nhưng dù sao thì hắn cũng ở cảnh giới đoạt mệnh. Kể cả tốc độ không nhanh bằng Tô Minh thì cũng không kém nhiều lắm. Ít nhất lúc này hắn có thể bắt được bóng hình của Tô Minh.
Đây là một trong những điểm mạnh của cảnh giới đoạt mệnh, lấy chân khí làm mắt.
Dù sao thì thị lực của người bình cũng có hạn nhưng nếu như tập trung chân khí ở hai mắt rồi thôi thúc chân khí để nắm bắt thế giới bên ngoài thì thị lực sẽ tăng lên rất nhiều.
Trong chớp mắt, cậu chủ Hạ cũng giơ tay lên.
Hắn kẹp ngón trỏ với ngón giữa lại vô cùng chuẩn xác, hơn nữa thời gian nắm bắt cũng đặc biệt tốt.
“Cheng!”, kiếm quang của Tô Minh cũng trực tiếp bị định hình, anh cảm thấy kiếm của mình không thể cử động được.
Tô Minh theo bản năng định lùi về sau nhưng không kịp.
Ngón trỏ với ngón giữa của cậu chủ Hạ khẽ rung lên.
“Xoẹt…”.
Xích Ảnh kiếm trở thành vật trung gian, một lực mạnh từ Xích Ảnh kiếm truyền vào cơ thể Tô Minh.
“Phụp…”, sắc mặt Tô Minh tái nhợt rồi phụt máu, xương chân tay và nội tạng đều bị thương nặng.
Cảm giác đau đớn truyền qua kinh mạch và xương cốt rồi lan ra khắp cơ thể. Tô Minh theo bản năng lùi về sau…
“Bụp, bụp, bụp…”, mỗi lần lùi về sau thì dưới chân anh đều xuất hiện một hố sâu. Kể cả là như vậy thì Tô Minh vẫn lùi về hơn chục mét mới dừng lại.
Ánh mắt Tô Minh ngưng trọng. Sức mạnh ở cảnh giới đoạt mệnh đúng là ngoài dự tính của anh.
Rõ ràng đối phương chưa dùng hết sức lực nhưng vẫn dễ dàng đánh mình bị thương, đúng là sức mạnh vô biên.
“Vẫn sống được? Thể lực tốt đấy”, cậu chủ Hạ cười khỉnh nói, trong lời nói có ý vị tán thưởng.
Đừng coi thường lực tấn công bằng hai ngón tay của hắn. Nếu đổi lại là người ở cảnh giới bán bộ đoạt mệnh thì sớm bỏ mạng rồi, thậm chí còn không được chết toàn thây nữa.
Vậy mà Tô Minh chỉ bị thương một chút, điều này đúng là nằm ngoài dự đoán của cậu chủ Hạ.
“Nhất chỉ định Càn Khôn!”, sau đó trên người cậu chủ Hạ đột nhiên toát ra khí tức mạnh hơn, dường như đòn tấn công đột ngột như vũ bão. Trong khí tức mạnh mẽ đó mang theo sự hủy diệt. Trong lúc khí tức dao động, không gian xung quanh cũng không ngừng run rẩy, có thể vỡ tung bất cứ lúc nào.
Hắn giơ tay chỉ về phía Tô Minh.
Ngón tay chỉ tưởng chừng đơn giản nhưng trên thực tế lại vô cùng phức tạp. Khi đó sát ý khiến người ta kinh hãi, chỉ ấn mặc dù không lớn nhưng lại vô cùng nhức mắt.
Nhức mắt đến nỗi mà các đệ tử và những người ở địa vị cao của Phiêu Diểu Tông khi ở trên núi Phiêu Diểu đều thấy nhức mắt như bị lưỡi kiếm sắc nhọn đâm vào mắt làm cho mắt tối sầm lại.
Thậm chí chỉ ấn còn có màu tím và màu tím đen, trên chỉ ấn còn có những tia chớp huyền ảo, cuồn cuộn dày đặc khiến người ta thấy ớn lạnh.
Chỉ ấn quét về phía Tô Minh rồi như cuốn trôi mọi thứ.
Tất cả những chỗ mà nó quét qua, đầu tiên là không gian bị phá tan, sau đó nó càng lúc càng tiến sát Tô Minh, khí tức tụ hợp lại đến cực điểm.
Tô Minh trực tiếp triển khai thân pháp và quy luật không gian để né tránh.
Nhưng điều khiến anh kinh ngạc là trong lúc thân người anh xoay chuyển như một bóng ma thì đã bị chỉ ấn đó khóa chặt khiến cho anh không thể nhúc nhích.
“Tốc độ có nhanh đến cỡ nào thì cậu cũng chỉ ở cảnh giới thiên vị thôi. Cảnh giới đoạt mệnh là thứ cậu có thể đấu lại sao?”, cậu chủ Hạ cười bỡn cợt, lại là vẻ cao ngạo và cao quý, cộng với vẻ tàn nhẫn khát máu.
Lúc mà những tu giả võ đạo ở cảnh giới đoạt mệnh ra tay tấn công thì họ luôn khóa chặt khí tức của đối phương chứ không phải thân hình.
Trừ khi Tô Minh có thể giấu được triệt để khí tức của mình, nếu không thì anh muốn tránh cũng không được.
Tất nhiên, đây cũng là bởi vì cảnh giới của anh chưa đủ. Nếu Tô Minh cũng ở cảnh giới đoạt mệnh như cậu chủ Hạ thì anh cũng dễ dàng điều khiển được khí tức của mình.
Lúc đó cộng thêm tốc độ và quy luật không gian của mình thì có thể dễ dàng tránh được tất cả đòn tấn công của cậu chủ Hạ.
Tiếc rằng Tô Minh chỉ đang ở cảnh giới thiên vị.
Nếu đã không tránh được thì chỉ còn cách đối đầu thôi.
“Thiên Vẫn Kiếm!”
Tô Minh vẫn chỉ có thể tung ra đòn tấn công là hơn 350 nghìn kg sức mạnh cộng với 80% kiếm ý nhập vi và cả Thiên Vẫn Kiếm nữa. Không còn cách nào khác, anh vẫn còn chiêu thức và cách tấn công khác nhưng đều không mạnh như cái bên trên.
Vì vậy, chỉ có thể làm thế thôi…
Nếu lần này may mắn sống sót thì Tô Minh quyết định, phải phát triển thêm một chiêu thức tấn công khác.
Nếu không thì khi gặp kẻ địch thực lực mạnh vô cùng như cậu chủ Hạ thì chút chiêu thức cũ kia của mình cũng không thể đủ được.
“Cheng…”, kiếm của Tô Minh chém ra, kiếm quang xuất hiện.
Nhưng vừa mới chạm vào thì kiếm quang của Tô Minh đã vỡ tan…
Không phải là đối thủ.
Điều đáng sợ hơn là kể cả kiếm quang của Tô Minh vỡ vụn nhưng chỉ ấn của cậu chủ Hạ vẫn không hề hấn gì, vẫn với sắc màu tím đen không ngừng gào rú, vẫn chói mắt và mang ý vị hủy diệt.