Truyện Đỉnh Cấp Tông Sư - Tô Minh

Chương 196: Bùa hộ mệnh thần kỳ




Trên mặt hắn ta toát lên sự kiêu ngạo, sự kiêu ngạo và cao quý vốn có.

“Nam Cung Cù và Hồng Đông Lập kính chào cậu chủ Hạ”, Nam Cung Cù và Hồng Đông Lập cung kính quỳ xuống, sắc mặt đỏ ửng, kích động vô cùng.

Ban nãy, lúc mà họ chậm rãi miêu tả cho Tô Minh nghe về ‘thượng giới’, ‘gia tộc hộ thần’, ‘thời kỳ chiêu mộ’ thì cũng lén xé nát bùa hộ mệnh.

Nói ra cũng là may mắn.

Là người cầm lái của 10 thế lực Huyền Linh Sơn trong thời kỳ chiêu mộ thì đều có một bùa hộ mệnh để liên lạc với người phụ trách của gia tộc hộ thần canh gác ở cửa động hư không.

Dù sao thì trong thời kỳ chiêu mộ, việc canh gác cửa động hư không bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện một số chuyện phức tạp và không ngờ tới. Và lúc đó các thế lực như nhà họ Hồng và Chân Diễn Tông đều không có đủ thực lực để giải quyết.

Một khi xảy ra chuyện thì phía gia tộc hộ thần nhất định phải nhận được tin tức đầu tiên, vì vậy họ mới có bùa hộ mệnh.

Đám Nam Cung Cù và Hồng Đông Lập là người đầu tiên xe nát lá bùa đó, họ đành phải liều một phen thôi.

Nhưng đâu ngờ hiệu quả lại tốt thế, không ngờ người của gia tộc hộ thần lại đến nhanh như vậy.

Hai người có cảm giác thoát chết, phấn khích đến nỗi muốn hét lớn.

“Đứng lên đi! Đúng là vô dụng”, người thanh niên chỉ quét nhìn Nam Cung Cù và Hồng Đông Lập một cái rồi nói với giọng khinh bỉ.

Đến cái thằng ranh con ít tuổi còn không làm gì được mà còn phải đi cầu cứu? Suýt nữa khiến hắn tức chết. Từ lâu đã nghe nói Huyền Linh Sơn sản sinh ra toàn lũ vô dụng, nhưng hôm nay mới thấy đúng là thật rồi.

Nam Cung Cù và Hồng Đông Lập run rẩy lúng túng đứng dậy.

Sau khi do dự một lát thì Nam Cung Cù cắn răng, nói: “Cậu chủ Hạ! Thằng ranh này hống hách lắm. Trước đó chúng tôi đã nói ra cái tên ‘gia tộc hộ thần’ và cả việc chúng tôi đang chiêu mộ nhưng nó vẫn muốn giết hai chúng tôi”.

“Đúng vậy! Cậu chủ Hạ! Thằng đó không biết sợ ai đâu”, Hồng Đông Lập cũng nói, ánh mắt nhìn về phía Tô Minh với đầy vẻ oán hận, sau đó lại chắp tay nói với cậu chủ Hạ: “Mong cậu chủ làm chủ giúp hai chúng tôi”.

Hai người đành phải liều mạng!

Lúc này cậu chủ Hạ cũng có mặt ở đây, nếu như có cơ hội giết chết Tô Minh thì nhất định phải làm đến cùng.

Nếu không thì kể cả hôm nay cậu chủ Hạ cứu được hai người họ thì lần sau phải làm sao?

Vì lần sau không có bùa hộ mệnh nữa rồi.

Lúc này Tô Minh nhìn người thanh niên một cái mà có chút tò mò. Dù sao thì đối phương cũng đến từ gia tộc hộ thần ở thượng giới Thủ Hộ Sơn. Tô Minh chỉ thầm nghĩ: “Quả thật rất mạnh”.

Đối phương ở cảnh giới đoạt mệnh, trên cả cảnh giới tôn giả, năm nay chắc tầm 30 tuổi.

Ở độ tuổi này mà ở cảnh giới đoạt mệnh? Nếu như Tô Minh không tận mắt nhìn thấy thì anh cũng không dám tin.

“20 tuổi mà ở cảnh giới thiên vị trung kỳ đúng là không tồi. Nếu ở nhà họ Hạ thì cũng miễn cưỡng được làm vị trí người giúp việc đấy”, cậu chủ Hạ liếc nhìn Tô Minh một cái, cười khỉnh nói: “Hay là làm hộ vệ cho tôi, cậu chủ đây sẽ đào tạo cậu, cậu có cơ hội nhảy vọt lên cảnh giới đoạt mệnh đấy”.

Lời nói vừa dứt thì Nam Cung Cù và Hồng Đông Lập suýt nữa mềm nhũn người ra.

Cậu chủ Hạ định chiêu mộ Tô Minh ư? Vậy thì chỉ cần Tô Minh gật đầu đồng ý thì một bước lên tiên rồi!

Đây không phải là điều quan trọng, cái chính là khi Tô Minh trở thành người bên cạnh cậu chủ Hạ thì muốn giết hai người họ là điều quá dễ dàng.

Hai người vô cùng tuyệt vọng.

Tình thế thay đổi quá nhanh.

Hai người lại cảm thấy toàn thân toát mồ hôi, sợ hãi vô cùng.

“Cảm ơn ý tốt của cậu chủ Hạ, nhưng tôi tự do quen rồi”, Tô Minh lên tiếng nói.

Tô Minh lại từ chối rồi?

Nam Cung Cù và Hồng Đông Lập ngây người ra.

What??

Huyền Linh Sơn có biết bao yêu nghiệt siêu cấp và cường giả siêu cấp, đến nằm mơ họ cũng mong được đến thượng giới Thủ Hộ Sơn, kể cả làm người giúp việc, kể cả là địa vị thấp thì họ cũng bằng lòng.

Kết quả là Tô Minh không do dự mà từ chối luôn? Đùa gì vậy? Không phải là bị điên đấy chứ?

Cậu chủ Hạ cũng giật mình, hoàn toàn không thể ngờ hôm nay tâm trạng hắn tốt nên muốn ban cho Tô Minh cơ hội một bước lên tiên, vậy mà Tô Minh lại không biết điều?

“Sướng mà không biết đường sướng?”, cậu chủ Hạ nheo mắt nói: “Ha ha… Xem ra cậu chê Hạ Hưng tôi?”

Tô Minh chau mày trầm ngâm suy nghĩ.

Chưa nói đến việc chê hay không, chỉ đơn giản là anh không muốn làm thuộc hạ của người khác. Ngoài ra, cậu chủ Hạ này với thái độ kiêu ngạo nên khiến người khác thấy ghét.

“Nếu cậu đã chê tôi, vậy thì so tài đi”, cậu chủ Hạ nói.

Hắn ở cảnh giới đoạt mệnh lại muốn so tài với người ở cảnh giới thiên vị trung kỳ?

Tô Minh vẫn trầm ngâm, sau đó gật đầu nói: “Được”.

Trong ánh mắt của cậu chủ Hạ toát lên vẻ tàn nhẫn, thầm nghĩ ‘Dám đồng ý với lời thách đấu của mình ư? Tốt lắm”. Tất cả những người quen biết hắn đều biết, hắn đang vô cùng tức giận!

“Nhưng có thể đợi một lát không?”, lúc này Tô Minh lại nói: “Tôi phải giải quyết xong một việc đã”.

Nói xong, không đợi cậu chủ Hạ đồng ý hay không, đột nhiên Tô Minh biến mất.

Biến mất một cách kỳ quái!

Sau đó anh xuất hiện ở bên cạnh Nam Cung Cù và Hồng Đông Lập.

Một kiếm! Vô cùng lạnh lùng và sắc bén vạn lần.

Kiếm xuất ra đột ngột không báo trước.

Sau đó…

“Phụt, phụt…”.

Hai vệt máu đỏ bắn lên cao hơn 1m, máu tươi bao trùm hết cả.

Đầu của Nam Cung Cù và Hồng Đông Lập bay lên, cái chết quá đột ngột.

Thứ nhất, thực lực của hai người này còn kém xa Tô Minh, hơn nữa Tô Minh lại đánh lén nên họ không ngăn được.

Thứ hai, Nam Cung Cù và Hồng Đông Lập có nằm mơ cũng không thể ngờ, có mặt cậu chủ Hạ ở đây mà Tô Minh dám ra tay với mình ở trước mặt cậu chủ Hạ, khiến họ không có tâm lý phòng bị.

Chính vì vậy mà hai người bị giết rất nhẹ nhàng.

“Được rồi! Tôi xong việc rồi, giờ chúng ta có thể so tài rồi”, Tô Minh nhìn về phía cậu chủ Hạ, dường như mình vừa làm một việc vô cùng nhỏ nhặt, sắc mặt bình thản, giọng nói thản nhiên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.