Mặc dù họ đều biết về những sự tích của Tô Minh, quả thật cũng khó tin về sự yêu nghiệt của Tô Minh.
Nhưng họ cũng rất yêu nghiệt, tự cho rằng mình không thua kém Tô Minh…
Kể cả là Tô Minh giỏi nhất là chiến đấu vượt cảnh giới, họ cũng có thể. Kể cả Tô Minh có những chiêu bài, họ cũng có, thậm chí còn mạnh hơn.
Dù sao thì cấp bậc võ đạo trong nền văn minh Xương cũng chỉ có thế, cũng chỉ là nền văn minh cấp một mà thôi.
Mặc dù ba người họ cũng chỉ đến từ nền văn minh cấp hai nhưng về bản chất võ đạo thì nền văn minh cấp hai còn cao hơn nền văn minh cấp một mười lần, căn bản là không cùng đẳng cấp.
Thật sự không thể so sánh được, vì vậy thật sự không hiểu sư tôn nghĩ gì?
Trước đó, họ nhận được tin là sư tôn có đệ tử cuối cùng, hơn nữa người này còn ở trong nền văn minh cấp một thì họ đều rất sốc, dường như mấy ngày đều chưa hoàn hồn….
“Tô Minh không nên đường đột đến Thái Nhất thần quốc như thế”, Ninh Triều Thiên nói, giọng nói yên tĩnh nhưng có chút lo lắng: “Nhiếp Thanh Cầm không hề đơn giản!”
“Sư tôn! Có cần con đi ngăn cản sư đệ không?”, người con trai có thân hình cao to, lên tiếng nói.
“Không cần đâu! Nhiếp Thanh Cầm không đơn giản nhưng Tô Minh cũng không đơn giản, ngộ nhỡ tạo nên kỳ tích thì sao?”, Ninh Triều Thiên lắc đầu, trong đôi mắt già nua là sự mong đợi và tự hào.
Sau đó, ba người trẻ tuổi đặc biệt là cô gái đều với vẻ cạn lời.
Chịu rồi!
Rốt cuộc sư tôn coi trọng và tin Tô Minh đến mức nào? Tin tưởng mù quáng như thế sao?
Họ có chút hiểu biết về Nhiếp Thanh Cầm. Chính vì hiểu nên họ có thể chắc chắn, Tô Minh đến Thái Nhất thần quốc đấu với Nhiếp Thanh Cầm, đấu bằng niềm tin à?
Cách nhau một trời một vực đó, căn bản là không có cơ hội chiến thắng?
Sư tôn không ngăn cản Tô Minh… Đúng là điên rồi. Sư tôn cũng nuông chiều đệ tử cuối cùng này quá chăng?
Ba người cảm thấy đố kỵ cực độ, đặc biệt là cô gái, bĩu môi tỏ vẻ bất bình.
“Hự! Sư tôn! Đợi đến khi đồ đệ yêu quý của người bị đánh chết ở Thái Nhất thần quốc thì người đừng bảo chúng con đến cứu nhé!”, cô gái hừ lạnh một tiếng, thể hiện sự bất mãn.
Cô gái đó tên là Hữu Cầm Bảo Bảo, một họ rất đặc biệt, họ ‘Hữu Cầm’, cái tên cũng đặc biệt ‘Bảo Bảo’.
Trên tàu con thoi tác chiến của Thái Nhất thần quốc.
Tô Minh đang tu luyện.
Phong Vũ Vân đang uống trà, chỉ là không thể nào che giấu được vẻ lo lắng thỉnh thoảng lại hiện lên trên khuôn mặt.
Tô Ly ngồi bên cạnh Phong Vũ Vân.