Truyện Đỉnh Cấp Tông Sư - Tô Minh

Chương 195: Giết ông Châu




Nam Cung Cù thi triển chiêu “Hàn phong nhất kiếm thập cửu châu”, chính là một trong những Võ kỹ trấn tông của Chân Diễn Tông, cả tông môn dường như không có người tu luyện thành công Võ kỹ này, duy chỉ có hai người là Nam Cung Cù và đồ đệ của ông ta, Thẩm Băng Tuyền là tu luyện được.

Chiêu này xuất ra mang đến hiệu quả thị giác kinh người, chỉ nhìn thấy được bóng kiếm băng lạnh màu bạc, từ hình dáng ban đầu chỉ nhỏ như một cây kim, dần phóng to lên thành một lưỡi kiếm khổng lồ.

“Vút…”.

Mũi kiếm tiến sát đến, xé rách từng tầng lớp không gian, trong bóng kiếm băng lạnh mang theo tinh tuý cuồn cuộn.

Hồng Đông Lập cũng không chịu kém cạnh.

Chiêu mà Hồng Đông Lập dùng là “Cầm thiên thủ”, võ kỹ Huyền cấp Hạ phẩm, một trảo tung ra, như khiến không gian mấy trượng xung quanh vỡ toác…

Trảo ấn sống động như thật, toả ra màu đỏ sậm, còn sắc bén hơn cả móng chim ưng.

Mà cùng lúc khi Nam Cung Cù và Hồng Đông Lập xuất chiêu đỡ đòn của Tô Minh, ông Châu cũng tranh thủ có được một ít thời gian để nghỉ lấy hơi, ông ta liều mạng vận chuyển chân khí, truyền xuống bàn chân, lúc này mới chật vật lùi lại được mấy bước.

Những tưởng thế là đã được cứu sống.

Nhưng ai mà ngờ được…

Tô Minh đột ngột biến mất.

Chiêu thức của Hồng Đông Lập và Nam Cung Cù cũng đánh hụt mục tiêu.

“Không thể nào!!!”, ông Châu gào lên đầy tuyệt vọng, ông ta biết tốc độ của Tô Minh cực nhanh, trước đó tránh được Chân Linh Kiếm trận của các đệ tử Phiêu Diểu Tông, còn có một kiếm lúc nãy đả thương mình v.v…, không có điều nào là không nói lên rằng tốc độ của Tô Minh đã nhanh đến cực điểm.

Nhưng mà, có nhanh hơn nữa thì cũng không thể nhanh đến mất trí, nhanh đến khiến người ta khủng hoảng như thế này chứ?

Khi Hồng Đông Lập và Nam Cung Cù xuất chiêu, Tô Minh đứng ngay ở trước mặt, cách không quá ba mét.

Tức là sao?

Có thể chắc chắn rằng, trong khoảng cách như vậy, chỉ với không đến một phần ba mươi của một nhịp thở là sẽ đủ để tấn công trúng đích…

Chỉ trong một thời gian ngắn ngủi như vậy, Tô Minh làm sao có thể biến mất tại chỗ?! Anh ta không cần vận chuyển chân khí? Không cần vận chuyển thân pháp? Không cần lực cản? Không có lực va đập của không khí? Những thứ này đều không cần thời gian à? Rõ là không hợp logic!

Tốc độ có nhanh hơn nữa thì cũng không thể vượt qua được khái niệm của võ đạo chứ!

Đổi thành bản thân ông Châu, đừng nói là ông ta lúc này, cho dù ông ta có đột phá thêm một hai cảnh giới nữa để đạt đến cảnh giới Đoạt mệnh thì cũng không thể làm được.

“Quy… Quy luật không gian?”, giọng Nam Cung Cù run rẩy.

Kiến thức của ông ta dù gì cũng rộng hơn ông Châu một chút, dường như đã đoán ra được gì đó.

Bởi vì thân pháp và tốc độ của Tô Minh đã không thể dùng những thứ như thân pháp Võ kỹ để giải thích được nữa rồi, cũng chỉ có Quy luật không gian trong truyền thuyết là có thể lý giải được.

Có thể đoán ra còn không bằng đừng đoán ra, khi đã đoán được rồi thì nỗi tuyệt vọng lại càng lớn hơn.

“Thiên Vẫn Kiếm!”, Tô Minh sau khi biến mất tại chỗ, lần này là xuất hiện ở phía sau lưng của ông Châu.

Vốn dĩ ấy mà!

Trong thế chân vạc của ba người ông Châu, Nam Cung Cù và Hồng Đông Lập, Tô Minh có muốn ra tay từ phía sau lưng của ông Châu thì cũng rất khó.

Nhưng lúc nãy, một chiêu của anh đã làm ông Châu bị thương nặng, ông Châu hét lên gọi Nam Cung Cù và Hồng Đông Lập đến cứu thì hai người bọn họ đã lập tức nghe theo mà ra tay hỗ trợ đối phó với mình, do vậy, phương hướng của cơ thể bọn họ đã thay đổi.

Thế nên, thế chân vạc dựa lưng vào nhau đã không còn nữa.

Cho nên, lúc này, phía sau lưng ông Châu đã không có người.

“Sau… sau lưng?!”, ông Châu giật mình như nghĩ ra cái gì, run giọng nhả ra được hai chữ, sau đó bất giác muốn quay đầu lại.

Nhưng đã không kịp nữa rồi.

Kiếm của Tô Minh đã đặt ngang trên cần cổ của ông ta.

“Tô… Tô… Tô Minh, cậu đừng bốc đồng, có gì từ từ nói, đừng giết tôi, tôi… tôi xin lỗi, cậu cứ coi tôi như một con chó già, một con chó già không biết điều, cậu tha cho tôi đi! Tôi có thể làm người hầu cho cậu!”, cả người ông Châu run lên bần bật, khổ sở xin xỏ.

Mặt ông ta trắng bệch không cả dám động đậy lung tung, Xích Ảnh Kiếm đặt ngang trên cổ ông ta, chỉ cần nhẹ nhàng cắt một cái là cổ của ông ta sẽ đứt lìa.

Cảm giác lạnh băng từ Xích Ảnh Kiếm truyền đến khiến ông ta sợ hãi cùng cực, cả người ông ta như đã nằm gọn trong quan tài!

“Nếu đã biết mình chỉ là một con chó già, còn sống tiếp để làm gì?”, Tô Minh ung dung nói: “Tôi nói lời giữ lời, nói phải giết ông thì sẽ phải giết ông”.

Lời nói vừa dứt.

Cổ tay Tô Minh khẽ động.

Xích Ảnh Kiếm chìm thẳng vào trong cổ của ông Châu.

Cứa vào thật sâu.

Máu tươi chảy ra ào ạt, ông Châu không cam tâm, oán hận, đau đớn ôm chặt lấy cần cổ của mình, giãy giụa ngã nhào trên đất.

Trên ngọn núi Phiêu Diểu, còn một số người giữ vị trí cao và đệ tử vẫn chưa kịp rời đi, lúc này đã bị doạ cho quên cả hít thở.

Tông chủ bị một người thanh niên giết chết rồi, cả đại trưởng lão cũng bị người này giết chết.

Phiêu Diểu Tông thực sự đã hết rồi!

Cùng với cái chết của ông Châu, sắc mặt của Hồng Đông Lập và Nam Cung Cù đã trắng bệch như người chết.

Hai người cùng đứng như trời trồng tại chỗ, nhìn chằm chằm Tô Minh.

Trong lòng gần như đã mất hết ý chí chiến đấu.

Chiến thế nào nữa?

Chỉ bằng tốc độ của Tô Minh thì bọn họ đã chết chắc rồi! Hầu như không cần phải chiến đấu!

“Tô Minh, cậu không thể giết chúng tôi!”, giọng Nam Cung Cù khàn đặc: “Chúng tôi… hai nhà chúng tôi bây giờ đang trong thời gian chiêu mộ người cho mấy đại gia tộc hộ vệ Thượng giới, cậu giết… giết… giết chúng tôi rồi, mấy đại gia tộc hộ vệ sẽ không tha cho cậu”.

“Đúng đúng đúng. Tô Minh, cậu phải nghĩ thật kỹ, mạng của cậu đổi lấy mạng của hai chúng tôi, không đáng đâu! Cậu thực sự là siêu cấp yêu nghiệt, tiền đồ vô cùng rộng mở, cậu nghĩ kỹ lại xem, cậu phải bình tĩnh lại, phải cố gắng bình tĩnh lại”, Hồng Đông Lập nuốt một ngụm nước bọt, nói lớn: “Cậu tha cho chúng tôi, cậu cần bất kỳ bồi thường gì, chúng tôi đều có thể cho cậu. Còn về báo thù thì cậu yên tâm, tôi… chúng tôi có thể thề với trời, thề với Tâm linh cũng được, tuyệt đối sẽ không bao giờ trả thù cậu”.

“Thượng giới? Thời gian chiêu mộ? Gia tộc hộ vệ? Nói rõ xem”, Tô Minh cầm thanh Xích Ảnh Kiếm trong tay, yên lặng nhìn vào Nam Cung Cù và Hồng Đông Lập hờ hững nói.

Tô Minh rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức khiến cho Nam Cung Cù và Hồng Đông Lập thậm chí có một loại ảo giác là Tô Minh đã muốn tha mạng cho bọn họ.

Hai người không dám giấu giếm đều nói hết những gì mà mình biết ra.

Đợi bọn họ nói xong: “Hoá ra là như vậy”, Tô Minh gật đầu: “Vì để cảm ơn các người đã giải thích, tôi bảo đảm sẽ cho các người chết không đau đớn”.

Tha cho bọn họ, không bao giờ! Người muốn giết chết mình, tuyệt đối không được tha!

“Cậu…”, Nam Cung Cù và Hồng Đông Lập đều trợn to hai mắt, kinh hoàng, kinh hoàng vô cùng.

Nhưng đúng vào lúc này.

“Anh bạn trẻ, hai tên vô dụng này mặc dù chỉ giống như đám kiến hôi nhưng cũng không phải là người mà cậu có thể giết được”.

Có bóng người xuất hiện một cách quái dị trong không khí.

Là một người thanh niên.

Người thanh niên thân mặc áo bào tím, hai tay không hề có vũ khí.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.