“Như màu đỏ đại diện cho lửa, màu vàng đại diện cho kim loại, màu tím đại diện cho sấm sét…”.
“Thì ra là vậy! Nói tiếp đi”, ông Châu nhìn chằm chằm vào tháp Bát Môn Quang, trong ánh mắt dường như hiểu ra gì đó.
“Tháp Bát Môn Quang này có sức giam giữ vô cùng khủng khiếp. Nếu thằng nhóc đó bị nhốt trong đó, không có điều gì bất trắc thì nó sẽ bị nhốt trong đó cả đời. Theo như ghi chép trong ‘Bát Môn Lục’ thì từng có không dưới 100 tu giả võ đạo ở cảnh giới tôn giả bị nhốt ở đây. Thậm chí còn có hơn chục tu giả võ đạo ở cảnh giới trên cảnh giới tôn giả cũng bị nhốt ở đây, nhưng không có ai có thể ra ngoài, đều chết hết ở đó. Vì vậy, thằng ranh đó có chết thì cũng không thể thoát ra được”.
“Ha ha… Thì ra là vậy”, ông Châu bật cười tàn nhẫn, nói: “Thằng ranh! Cho mày phát điên lên”.
“Ngoài ra, còn có thể khởi động tám cửa tấn công”, người đứng đầu chấp sự nói: “Tiếc là phải cần có một số bảo vật để làm lực xoay chuyển”, nói xong ông ta chỉ về những chỗ lõm trên tám cửa ở tháp Bát Môn Quang, nói: “Nếu như có thể đặt bảo vật vào mỗi chỗ lõm này thì những cửa này sẽ tấn công người ở trong tháp, đó là sức tấn công vô cùng khủng khiếp”.
“Bảo vật có thuộc tính riêng ư?”, ông Châu lẩm bẩm nói. Mặc dù Tô Minh chết trong tháp thì rất vui nhưng ngộ nhỡ có gì bất trắc thì sao? Ngộ nhỡ thằng nhóc đó tìm ra cách để thoát ra thì sao?
Mặc dù các vị chấp sự thề thốt đảm bảo nhưng ông ta vẫn lo ngộ nhỡ…
Đặc biệt là ông ta cảm thấy Tô Minh là một tên yêu nghiệt.
Ông Châu nghĩ, giết sớm được lúc nào thì mới yên tâm lúc đó, kể cả có tiêu tốn những bảo vật kia.
“Phiêu Diểu Tông chúng ta có bảo vật nào trong tám thuộc tính phong, hỏa, lôi, kim, mộc, thủy, hỏa, thổ?”, ông Châu suy nghĩ trong giây lát, đột nhiên đôi mắt già nua của ông ta sáng lên. Ông ta lập tức quát lớn với một đệ tử chân truyền của Phiêu Diểu Tông: “Đi đến Luyện Võ các rồi lên tầng hai lấy đá Hỏa Viêm được buộc chặt bằng dây xích sắt đến đây”.
Lời nói vừa dứt thì những trưởng lão và chấp sự có mặt ở đây đều vô cùng kinh ngạc.
Ngay cả đệ tử chân truyền được ông Châu chỉ đích danh cũng vô cùng sửng sốt.
“Thái… Thái thượng trưởng lão! Chuyện… Chuyện này không ổn lắm chăng? Luyện Võ các vô cùng quan trọng trong Phiêu Diểu Tông của chúng ta, điều đặc biệt trong Luyện Võ các chính là không khí trong đó luôn có linh khí thuộc tính hỏa”, một vị chấp sự run rẩy nói: “Mà linh khí thuộc tính hỏa đó đến từ viên đá Hỏa Viêm đó. Nếu như không có viên đá đó thì Luyện Võ các cũng không còn nữa, Phiêu Diểu Tông cũng tổn thất rất lớn”.
“Hắn không chết thì cả Phiêu Diểu Tông cũng coi như bị diệt”, ông Châu giơ tay lên, chỉ về phía bóng dáng mơ hồ đang ngồi khoanh chân trên đất ở tháp Bát Môn Quang, nói: “Nhớ lấy! Hắn có thể chính diện giết chết tông chủ đấy!”
Nói xong ông ta quát đệ tử chân truyền: “Bây giờ đi ngay! Tôi ra lệnh đấy!”
Đệ tử chân truyền kia nghe thấy vậy thì lập tức đến Luyện Võ các.
“Thằng nhóc! Kể cả phải bỏ ra cái giá lớn bằng trời thì ông đây cũng phải di chết”, ông Châu lẩm bẩm, trên khuôn mặt già nua hiện ra vẻ ác độc và có chút sợ hãi.
….
Ở nhà hàng Tứ Quý…
Đám Cơ Thương Hải, Ngụy Chấn Phong, Công Tôn Hạ và Cơ Khâm đều có mặt ở đây, còn có cả Công Tôn Thần mới bị trọng thương nhưng giờ đã đỡ hơn chút, có thể về nhà để dưỡng sức nhưng chân tay hắn vẫn phải bó bột.
Đột nhiên, Cơ Khâm nhận lấy một con bồ câu đưa thư màu đen chỉ to tầm con chim sẻ. Lúc này đám người Cơ Thương Hải cũng vô cùng căng thẳng nhìn Cơ Khâm, không khí rất ngột ngạt.
Tầm mấy giây sau…
“Ha ha…”, Cơ Khâm cười lớn, sắc mặt đỏ ửng nói: “Bố à! Các chú yêu quý! Mọi người yên tâm đi! Thằng ranh đó chết chắc rồi”.
“Là sao?”, Ngụy Chấn Phong sốt sắng hỏi.
“Thằng ranh đó hống hách đến nỗi truy sát một vị thái thượng trưởng lão của Phiêu Diểu Tông đến tận dưới chân núi. Sau đó vị thái thượng trưởng lão kia khởi động tám cửa của Phiêu Diểu Tông và nhốt thằng ranh đó trong tháp rồi”, Cơ Khâm cười lạnh một tiếng, nói.
“Tám cửa ư?”, Ngụy Chấn Phong không hiểu, hỏi. Ngay cả Cơ Thương Hải và Công Tôn Hạ cũng không hiểu.
“Tám cửa khủng khiếp lắm. Mỗi thế lực ở Huyền Linh Sơn đều có thủ đoạn phòng địch của mình. Tám cửa của Phiêu Diểu Tông xếp thứ ba trong Huyền Linh Sơn đấy. Phải biết rằng, thế lực của Phiêu Diểu Tông chỉ bình thường, thế lực xếp ở vị trí 20 trong Huyền Linh Sơn nhưng tám cửa phòng địch lại xếp thứ 3, đủ thấy khủng khiếp đến đâu. Con từng nghe nói, tám cửa của Phiêu Diểu Tông mở ra còn có thể nhốt Thần Long nữa cơ, chứ đừng nói là thằng súc sinh kia. Kể cả những tu giả võ đạo có thực lực mạnh hơn thằng đó một trăm lần cũng bị chết đói trong đó”, Cơ Khâm chậm rãi nói.
“Thật sự mạnh như vậy sao?”, Ngụy Chấn Phong vẫn có chút không yên tâm, nói.
“Thằng ranh đó bị nhốt trong đó mấy tiếng đồng hồ rồi, sử dụng hết tất cả các cách mà cũng không có tác dụng gì”, Cơ Khâm cười nói tiếp: “Chú Ngụy cứ yên tâm đi! Cháu dùng tính mạng đảm bảo, thằng ranh đó có chết thì cũng không ra nổi tám cửa của Phiêu Diểu Tông. Lần này mà nó không chết thì Cơ Khâm cháu sẽ mang đầu đến gặp các chú”.
“Ha ha… Nếu đã vậy thì mau truyền tin đi để mọi người chung vui cùng”, Cơ Thương Hải cười, nói.
“Đặc biệt là nói cho Diệp Mộ Cẩn biết”, Công Tôn Thần ngồi trên xe lăn ác độc nói: “Đồ tiện nhân! Thằng ranh đó chết rồi, chết rồi, ha ha…”.
“Đúng vậy! Nhất định phải để nhà họ Diệp cùng chung niềm vui này”, Công Tôn Hạ cũng lên tiếng. Ông ta vuốt râu, trong lúc nói cũng tràn đầy cảm giác nhẹ nhõm.
Trong tháp Bát Môn Quang lúc này…
Tô Minh vẫn khoanh chân ngồi bất động. Nếu có ai quan sát lúc này thì có thể phát hiện Tô Minh đang dựng hết tóc gáy lên.
Không chỉ là dựng hết tóc gáy mà cả tai và mũi cũng không ngừng run rẩy.
Tô Minh dùng tim cảm nhận, dùng tai lắng nghe không khí lưu động trong không gian.
Nói chính xác ra thì anh cũng khá may mắn. Bởi vì anh đang ở trong tháp Bát Môn Quang, mặc dù cũng là thế giới nhỏ nhưng dù sao cũng thuộc về một không gian nhỏ.
Không gian nhỏ và không gian lớn ở thế giới bên ngoài, được ví như ‘cách làm khác nhưng hiệu quả giống nhau’. Chỉ có điều không gian nhỏ không phức tạp như không gian lớn ở bên ngoài, vì vậy Tô Minh có thể tận dụng để lĩnh ngộ quy luật không gian.