Truyện Đỉnh Cấp Tông Sư - Tô Minh

Chương 186: Điều kỳ diệu của tháp Bát Môn Quang




Làm sao có thể thế được?

Nhưng thái thượng trưởng lão không thể và cũng không cần thiết phải nói dối.

Ông Châu nói xong rồi trầm ngâm không nói gì, để thời gian cho mọi người ngẫm nghĩ.

Một hồi lâu…

“Thằng ranh này có thể giết tông chủ, chắc mọi người cũng biết thực lực của nó khủng khiếp đến mức nào. Quan trọng là nó mới 21 tuổi thôi. Nếu như hôm nay nó không chết thì chưa đầy một năm nữa cả Phiêu Diểu Tông của chúng ta sẽ bị nó tiêu diệt. Đừng tưởng tôi chỉ nói lời đe dọa, tôi khẳng định với mọi người là nó làm được đấy”.

Ông Châu nói lớn hơn: “Vì vậy bây giờ tôi mong các vị ở Cổ Tịch các vất vả chút, trong thời gian ngắn nhất điều tra cho tôi làm thế nào để giết được người bị giam trong tháp Bát Môn Quang?”

Tháp Bát Môn Quang là chiêu cuối cùng của tông môn. Cách dùng cụ thể của nó chỉ có tông chủ nắm rõ nhưng hiện giờ tông chủ Phó Hoành Khôn đã chết.

Vậy chỉ có thể nhờ cả vào Cổ Tịch các thôi. Hầu như thế lực nào trong Huyền Linh Sơn cũng đều có Cổ Tịch các, ở trong đó có ghi chép và sưu tầm tất cả những thông tin của thế lực đó từ lúc mới thành lập đến tận bây giờ.

“Vâng!”, bốn vị chấp sự ở Cổ Tịch các đều gật đầu, sau đó xoay người nhanh chóng đi về phía Cổ Tịch các.

“Nhị trưởng lão! Ông lập tức đến nhà họ Hồng và Chân Diễn Tông, nói cho họ biết thông tin tông chủ đã chết trong tay Tô Minh và hiện giờ Tô Minh đang bị nhốt trong tháp Bát Môn Quang. Hãy kể hết mọi chuyện cho họ nghe và bảo họ lập tức đến Phiêu Diểu Tông”, ông Châu nhìn về phía nhị trưởng lão của Phiêu Diểu Tông và ra lệnh.

“Rõ!”, nhị trưởng lão cung kính gật đầu rồi vội vã rời đi.

“Đại chấp sự! Hiện giờ ông liên lạc với tất cả thế lực phụ thuộc vào Phiêu Diểu Tông bảo họ cử tất cả tu giả võ đạo trên cảnh giới tông sư trong gia tộc của họ đến Phiêu Diểu Tông để canh giữ Phiêu Diểu Tông”, ông Châu lại nhìn về phía đại chấp sự. Đại chấp sự quản lý các chuyện bên ngoài Phiêu Diểu Tông, thế lực phụ thuộc cũng là phần việc của họ.

Đại chấp sự nhận lệnh rời đi.

“Tất cả đệ tử chân truyền và đệ tử nòng cốt, tổng cộng có 1080 người canh giữ tháp Bát Môn Quang, mọi lúc phải tạo nên trận pháp để đề phòng chuyện bất trắc”, ông Châu tiếp tục ra lệnh.

Liên tiếp mấy mệnh lệnh được ban ra, Phiêu Diểu Tông vốn hoảng loạn giờ đây lập tức ổn định trở lại.

Phải nói rằng ông Châu vẫn là người có thủ đoạn và uy tín nhất.

Trong tháp Bát Môn Quang lúc này…

Cuối cùng Tô Minh cũng dừng lại.

Anh xoay một vòng mà không nhìn ra cái gì.

Không gian trước mặt giống như vô tận, không thể đi đến cuối cùng.

“Xoẹt!”, cuối cùng Tô Minh cũng bắt đầu thử tấn công.

Thanh kiếm với toàn lực chém về phía trước.

Kiếm này đủ để giết một tu giả võ đạo đang ở cảnh giới tôn giả trung hậu kỳ nhưng khi rơi trong làn sương mù trước mặt thì nó lập tức biến mất giống như lạc vào khoảng không, không có chút hiệu quả nào.

Sau đó Tô Minh tiếp tục thử những kiểu tấn công khác.

Quyền cước và kiếm đều lập tức sử dụng, bao gồm cả thân pháp, anh tấn công mỗi vị trí trước mặt, không bỏ qua bất cứ vị trí nào, không để lọt bất cứ thứ gì nhưng vẫn không có hiệu quả.

Không biết qua bao lâu…

“Thú vị đấy!”, ánh mắt Tô Minh sáng lên, dường như anh phát hiện ra thứ gì đó.

“Không gian quái dị mình đang ở hiện tại hình như cùng chiều với không gian bên ngoài. Kiếm pháp hoặc đòn tấn công quyền cước của mình có mạnh đến đâu thì cũng không đánh trúng thứ ở không gian cùng chiều bên ngoài”.

“Mình nhất định phải tấn công xuyên không gian thì mới có thể phá vỡ được thứ đang nhốt mình”.

Tô Minh cố tìm manh mối, cuối cùng chỉ hai chữ thôi… ‘Không gian’.

Tấn công xuyên không gian kiểu gì đây?

Rất đơn giản!

Chính là quy luật không gian.

Nếu như tiến sâu chút nữa thì chính là quy luật không gian và quy luật thời gian.

Tất nhiên, Tô Minh có thể khẳng định một điều, kể cả thế lực như Phiêu Diểu Tông có được một số bảo bối xuyên không gian làm phòng ngự thì cùng lắm cũng chỉ có thể liên quan đến quy luật không gian chứ không liên quan đến quy luật thời gian.

Liên quan đến quy luật thời gian chính là vấn đề rất sâu rộng, và Phiêu Diểu Tông thì không đủ tư cách.

“Quy luật không gian?”, Tô Minh hít một hơi thật sâu rồi khoanh chân ngồi xuống.

Mình cũng không vội! Nếu đã phần nào tìm được căn nguyên vấn đề thì đi giải quyết vấn đề là được.

Tất nhiên muốn giải quyết được vấn đề này thì đúng là khó hơn lên trời.

Thế nào là quy luật?

Ví dụ nói về sức mạnh…

Sức mạnh của người bình thường được thể hiện thông qua cơ bắp, cái này người ta gọi là khí lực thô bạo.

Còn tu giả võ đạo thì sao? Là thông qua việc vận chuyển chân khí, cuối cùng tập hợp chân khí hình thành nên uy lực cộng hưởng, và người ta gọi là khí lực.

Còn trên nữa là gì? Nếu như có thể lĩnh ngộ được thiên cơ, tận dụng được uy lực của nó, đồng thời có thể khống chế sức mạnh đến mức cực đại, thì có lẽ có thể miễn cưỡng gọi là quy luật sức mạnh.

Nói cho cùng, khi chúng ta có lĩnh ngộ độc đáo về sức mạnh, làm được đến mức chỉ có chúng ta mới khống chế được sức mạnh đó chứ không phải sức mạnh khống chế ta, như vậy có thể gọi là quy luật sức mạnh.

“Quy luật không gian chính là như vậy. Có thể mượn không gian trời đất để phát huy uy lực của hư không. Có thể nén, kéo, phân giải và kéo giãn không gian xung quanh mình, có thể hòa vào không gian, tạo nên không gian độc đáo của riêng mình thì coi như lĩnh ngộ được một số quy luật không gian”.

Tô Minh cảm thấy đau đầu. Bởi khi nói về không gian, đừng nói là đạt đến hiểu được tầng quy luật rồi, ngay cả khi không gian eo hẹp bị chấn động thì anh cũng khó lòng hiểu được. Đến tận bây giờ, anh vẫn chưa giải quyết được lực cản của gió và độ ma sát.

Không phải là Tô Minh không muốn giải quyết mà không gian là thứ vô cùng phức tạp và khó hiểu.

Tô Minh từng hỏi ông lão là mình có được coi là thiên tài không? Ông lão đáp: “Không!”

Lúc đó Tô Minh không phục. Vì dù sao anh chỉ mất hai ba năm là có thể từ một người bình thường bước lên cảnh giới tông sư, thật lợi hại biết mấy?

Nhưng cuối cùng ông lão nói một câu: “Trời đất rộng lớn ngoài sức tưởng tượng của chúng ta. Thiên tài thật sự là người hiểu được những vật thể quy luật”.

Tô Minh hỏi, thế nào là vật thể quy luật?

Ông lão đáp: “Chính là vừa sinh ra đã hoàn toàn lĩnh ngộ được một quy luật nào đó”.

Tô Minh lại hỏi: “Quy luật đó rất mạnh sao?”

Ông lão nói: “Quy luật rất mạnh, đặc biệt có năm quy luật mạnh nhất là quy luật không gian, thời gian, âm dương, luân hồi và sức mạnh. Trong đó có quy luật thời gian và quy luật luân hồi là phức tạp nhất, sau đó đến quy luật không gian, rồi đến quy luật âm dương, cuối cùng là quy luật sức mạnh”.

“Haiz!”, Tô Minh không khỏi thở dài.

Muốn lĩnh ngộ được quy luật không gian không phải là điều dễ dàng, chí ít là vô cùng khó trong một thời gian ngắn, còn khó hơn việc người bình thường muốn trúng được giải nhất xổ số.

Nhưng có khó đến đâu thì cũng phải thử.

“Trước tiên hãy bắt đầu từ việc cảm nhận không khí lưu động”, Tô Minh đề ra mục tiêu nhỏ.

Đồng thời lúc này…

“Báo cáo thái thượng trưởng lão! Chúng tôi đã tìm ra ‘Bát Môn Lục’, tìm được thông tin có liên quan đến tháp Bát Môn Quang”, bốn vị chấp sự của Cổ Tịch các phấn khích đi đến bên cạnh tháp Bát Môn Quang và nói với ông Châu cũng đang nghiên cứu về tháp.

“Ồ? Trong đó nói thế nào?”

“Trong tháp Bát Môn Quang có tám cửa, lần lượt đại diện cho kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, phong, lôi, băng”, người đứng đầu trong bốn vị chấp sự hùng hồn nói: “Đây là tám loại thuộc tính, nó đều có màu sắc đại diện riêng”.

Nói xong, ông ta chỉ vào tám ánh sáng với tám màu khác nhau trên tháp Bát Môn Quang.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.