Truyện Đỉnh Cấp Tông Sư - Tô Minh

Chương 180: Tô Minh bị uy hiếp




Một lát sau, Phó Hoành Khôn và ông Châu chặn ở trước mặt Tô Minh.

Trên khuôn mặt đầy máu của Tô Minh toát lên vẻ dữ tợn: “Thể diện của Tô Minh này lớn thật đấy! Ha ha… Không ngờ Cao Thanh Kiếm chỉ là món khai vị? Vẫn còn hai lão già nữa cơ đấy?”

Tô Minh nhe răng cười, trong tiếng cười chứa đầy vẻ điên cuồng và khát máu chứ không hề sợ hãi.

Diệp Mộ Cẩn đứng ở đằng xa nhìn thấy cảnh này mà mềm nhũn người, nếu như không có Chu Khánh Di đỡ thì cô ta đã ngã qụỵ rồi.

Diệp Mộ Cẩn lắc đầu, lắc đầu trong tuyệt vọng…

Cô ta nhìn thấy cái gì thế này?

Tông chủ và thái thượng trưởng lão của Phiêu Diểu Tông cùng xuất hiện? Lại còn đích thân ra tay nữa?

Cô ta đánh giá thấp sự vô liêm sỉ của Phiêu Diểu Tông rồi.

Hai người mạnh nhất của Phiêu Diểu Tông định lấy lớn bắt nạt bé, còn lấy nhiều bắt nạt ít nữa?

Diệp Mộ Cẩn tuyệt vọng đến nỗi hơi thở cũng run rẩy.

“Cậu đã trọng thương còn cần chúng tôi đích thân ra tay sao?”, Phó Hoành Khôn nói tiếp: “Nếu tự sát thì bổn tông có thể đồng ý cho cậu được chết toàn thây”.

“Cho ông được chết toàn thây ý chứ”, đáp lại câu nói của Phó Hoành Khôn là tiếng quát lớn của Tô Minh, tiếng quát như con mãnh thú bị ép đến đường cùng.

“Xoẹt…”, Tô Minh ra tay trước. Anh giống như người máu, tay cầm Xích Ảnh kiếm, không sợ chết mà dốc toàn lực.

Vẫn là sức mạnh thuần túy 150000 kg cộng với 80% kiếm ý và Thiên Vẫn Kiếm ở nhập vi trung kỳ.

Tất nhiên rồi! Đây là chiêu thức tấn công mạnh nhất hiện giờ của Tô Minh!

Nhưng cái này chỉ thực hiện được trong lúc máu tươi sục sôi, nếu không thì chỉ có sức mạnh thuần túy 100000 kg thôi.

“Thằng nhóc này! Tưởng bổn tông cũng vô dụng như Cao Thanh Kiếm sao?”, Phó Hoành Khôn hừ lạnh một tiếng, nói. Ông ta cũng đã có sự chuẩn bị, đứng trước kiếm của Tô Minh, ông ta giơ tay lên rồi chém vào khoảng không trước mặt.

Phó Hoành Khôn gọi Cao Thanh Kiếm là đồ vô dụng nhưng trên thực tế thì thực lực trước đó Cao Thanh Kiếm thể hiện ra khiến Phó Hoành Khôn còn thấy kiêng kị. Sở dĩ ông ta sỉ nhục Cao Thanh Kiếm là vì Cao Thanh Kiếm tự đại và không giết được Tô Minh nên ông ta mới thấy không vui.

Trong lời nói của Phó Hoành Khôn là coi khinh Tô Minh nhưng lúc ra tay thì không nhẹ chút nào, vô cùng tàn độc.

Thoạt nhìn thì tưởng ông ta chỉ ra tay tùy ý thôi nhưng trên thực tế, ông ta dùng đến ‘Tù thiên chỉ’ là võ kỹ trấn giữ môn phái của Phiêu Diểu Tông, thuộc huyền kỹ trung phẩm.

Vô cùng mạnh!

Cái này chỉ có tông chủ mới có thể tu luyện, ngay cả ông Châu cũng không có tư cách.

Phó Hoành Khôn tự nhận thiên phú võ đạo của mình cũng rất tốt nhưng ông ta tu luyện ‘Tù thiên chỉ’ mất tận 36 năm mà mới được coi là nhập môn thôi.

Kể cả là vậy nhưng uy lực của ‘Tù thiên chỉ’ cũng vô cùng khủng khiếp.

Lúc này có thể thấy rõ chỉ ấn màu đen dường như một cây cột ma thuật dựng ngang trong không gian, trên chỉ ấn còn có những ký tự hình chữ ‘Tù’, còn có nhiều trận pháp quỷ dị hòa vào nhau.

“Két…”.

Chỉ ấn màu đen đó vừa tiếp xúc với kiếm quang của Tô Minh ở trên không trung thì kiếm quang của Tô Minh bị xé tan rồi nhanh chóng biến mất, hoàn toàn không phải là đối thủ.

Còn chỉ ấn đó càng đậm hơn, mang đầy mùi hủy diệt.

Tốc độ của chỉ ấn màu đen càng nhanh hơn rồi bao trùm về phía Tô Minh.

Trên võ trường của viện võ đạo nhà họ Diệp có cảm giác tối sầm lại, luồng không khí của chỉ ấn màu đen bao trùm khiến người ta cảm thấy ớn lạnh.

“Chết tiệt!”, Tô Minh thầm mắng một tiếng rồi thấy sởn hết gai ốc. Bởi vì anh cảm thấy chỉ ấn màu đen ập đến phía mình khiến anh cảm thấy bị uy hiếp chí mạng.

“Thiên Vẫn Kiếm! Thiên Vẫn Kiếm! Thiên Vẫn Kiếm…”, Tô Minh như phát điên, toàn thân đầy máu khiến anh trông càng dữ tợn hơn. Xích Ảnh kiếm trong tay chỉ vung lên theo kiểu mất phương hướng. Trong chớp mắt mà Tô Minh tung ra 9 đường kiếm.

Thực lực cách biệt quá lớn. Phó Hoành Khôn là cảnh giới tôn giả hậu kỳ, mạnh hơn Cao Thanh Kiếm rất nhiều.

Vì vậy Tô Minh chỉ có thể vung ra 9 chiêu chồng lên nhau để đối phó với một chiêu của Phó Hoành Khôn.

Hiệu quả cũng không tồi, 9 đường kiếm trên không trung có thể chắn được tù thiên chỉ ấn kia.

Nhưng khi 9 kiếm liên tiếp đánh ra thì chân khí trong cơ thể Tô Minh như bị rút hết, ngay cả xương tủy cũng bị rút cạn.

Đúng là Tô Minh có kho tàng huyết mạch và nguồn chân khí bất tận. Nhưng thoáng chốc dốc sức triển khai 9 kiếm thì vẫn khiến anh tiêu hao rất nhiều sức lực. Kể cả kho tàng huyết mạch có tác dụng và giúp anh hồi phục thì cũng mất một thời gian chừng ba bốn hơi thở.

“Hừm… Chàng trai! Tôi tiễn cậu đi gặp Diêm Vương nhé”, cứ tưởng vài hơi thở là rất ngắn nhưng ông Châu lại nắm bắt rất nhanh. Trong đôi mắt già nua của ông ta bao trùm tinh quang.

Bàn tay khô khan của ông Châu xuất hiện thanh kiếm màu vàng.

Kiếm không dài, chỉ tầm 33cm nhưng rất tinh túy, dường như có vô số tia laze hội tụ, lưỡi kiếm cũng vô cùng sắc.

Sắc mặt Tô Minh tái nhợt, đâu có thể ngờ lão già này lại vô liêm sỉ đến vậy? Lại thật sự định ra tay cùng với Phó Hoành Khôn sao? Điều quan trọng là, ông ta chọn thời cơ cũng chuẩn, đúng lúc hơi thở mình trong lúc yếu nhất.

Tô Minh dựng hết tóc gáy, tim đập chậm dần, anh đã cảm thấy mùi chết chóc bao trùm toàn thân mình.

Lưỡi kiếm có kiếm khí màu vàng quái dị của ông Châu đã đến bên cạnh anh.

“Bụp!”

Dường như là tận dụng chút sức lực còn lại trong cơ thể, Tô Minh cố giậm bước chân di chuyển thân người.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.