Truyện Đỉnh Cấp Tông Sư - Tô Minh

Chương 179: Kết cục của Cao Thanh Kiếm




Đây là chiêu thức phá giải mà Tô Minh nghĩ ra.

Cuối cùng sắc mặt của Cao Thanh Kiếm cũng sầm lại. Đúng vậy! Ông ta không đoán ra chiêu thức của Tô Minh. Lúc này Tô Minh giống như kẻ say rượu, cách chiến đấu cứ lung tung hết cả, nhưng cách này lại vô cùng mạnh.

Thứ nhất, sức mạnh của Tô Minh đã đạt đến 150000kg còn Cao Thanh Kiếm chỉ có 70000kg, kém hẳn một nửa.

Thứ hai, kiếm của Tô Minh là linh khí trung phẩm hiếm gặp, hơn nữa còn sắc bén ngoài sức tưởng tượng. Trong lúc Tô Minh vung kiếm lên thì sắc như lưỡi liềm của tử thần.

Cao Thanh Kiếm di chuyển bước chân, né tránh, lùi về sau nhưng cũng không thể kéo dài khoảng cách với Tô Minh, chỉ có thể ngăn lại một cách chật vật.

Sắc mặt của ông ta trở nên vô cùng khó coi, nhưng từ sâu khóe mắt ông ta vẫn không có chút hoảng loạn, vẫn đầy tự tin. Bởi vì mình ở cảnh giới tôn giả, còn Tô Minh có mạnh đến mức nào thì cũng chỉ ở cảnh giới thiên vị thôi.

Cách biệt lớn nhất giữa cảnh giới thiên vị và cảnh giới tôn giả là gì? Chính là chân khí, nói chính xác hơn là chất và lượng của chân khí.

Ông ta không tin Tô Minh có thể đánh mãi kiểu chém loạn này, chắc chắn sẽ đến lúc chân khí tiêu hao hết. Đến lúc đó ông ta sẽ có thể kéo dài khoảng cách rồi giết Tô Minh trong chớp mắt.

“Cheng, cheng, cheng…”, những âm thanh giòn tan vang lên.

Lúc này, tàn ảnh của Tô Minh và Cao Thanh Kiếm đan xen vào nhau, hình thành những cơn lốc xoáy xoay tròn.

Tốc độ ra tay của Tô Minh và Cao Thanh Kiếm đều nhanh vô cùng, dường như mắt thường sẽ không nhìn thấy được.

Sau tầm mười hơi thở, hai người đã giao đấu trên 300 chiêu.

“Hự…”, Cao Thanh Kiếm đột nhiên run rẩy, trên vai xuất hiện một vệt máu.

Ông ta đã bị thương.

Vốn tưởng rằng có thể làm tiêu hao chân khí của Tô Minh nhưng kết quả thực tế đã cho ông ta thấy, ông ta nằm mơ rồi.

Tô Minh có một kho tàng huyết mạch vô địch, anh không hề sợ chân khí bị hút sạch. Anh có thể chiến đấu từ sáng sớm đến đêm khuya.

Còn lúc Cao Thanh Kiếm bị thương thì Tô Minh giống như nhận được sự cổ vũ, càng đánh càng hăng.

Khóe mắt anh hơi đỏ, toàn thân rơi vào trạng thái chiến đấu.

Hai tay anh giữ chặt Xích Ảnh kiếm, mỗi kiếm đều dùng hết sức lực. Mỗi kiếm đánh ra đều rất thoải mái, điên cuồng. Đừng nói là hướng tấn công của kiếm, ngay cả cách dùng kiếm để tấn công cũng theo kiểu tùy cơ ứng biến. Một giây trước là áp lực mạnh, một giây sâu là móc câu, giây sau nữa là đâm ngang.

Toàn thân Cao Thanh Kiếm đã nhuốm đầy máu. Ông ta cảm thấy sốt sắng, sát ý trên người càng lúc càng nhiều, đến nỗi toàn thân ông ta trông như người máu.

“Cả đời Cao Thanh Kiếm này chưa từng thua ai!”, đột nhiên Cao Thanh Kiếm hét lớn, trong giọng nói là sự điên cuồng, khí tức không ổn định giống như người rơi vào trạng thái tẩu hỏa nhập ma.

Khóe mắt của ông ta còn đỏ hơn cả Tô Minh, giống như kiểu sắp chảy máu. Ông ta đúng là bị ép đến mức hóa điên đến nơi rồi.

Cao Thanh Kiếm nhếch mép cười, trông rất dữ tợn. Ông ta không còn vẻ bình tĩnh và nho nhã, ông ta nhấc cánh tay lên rồi đột nhiên đổi hướng của kiếm gãy.

Ông ta cầm chắc kiếm gãy trong tay, không chặn lại đòn tấn công của Tô Minh nữa.

Lúc này ông ta lại học Tô Minh, cũng tấn công một cách điên cuồng.

Ông ta mặc kệ Tô Minh tấn công mình, dù sao cũng chỉ là chặn lại thôi. Nhưng dần dần ông ta cũng không chống đỡ được, cuối cùng vẫn bị kiếm của Tô Minh đâm trúng.

Hay nói cách khác, tôi bảo ông chém tôi nhưng tôi cũng sẽ chém ông.

Đúng là điên rồ!

Lấy mạng đổi mạng!

Để xem cuối cùng ai sẽ phải chết?

Khi Cao Thanh Kiếm không ngăn lại đòn tấn công của Tô Minh mà học cách của anh thì…

“Phụp, phụp…”, lưỡi kiếm đâm sâu vào cơ thể Cao Thanh Kiếm và vang lên âm thanh giòn tan.

Sau một hơi thở, Tô Minh và Cao Thanh Kiếm tách ra.

Sau khi tách ra, hai người đứng tại chỗ, toàn thân đỏ ửng.

Máu tươi cứ tuôn chảy ào ào như vòi nước.

Toàn thân Tô Minh đều là vết kiếm, tất cả các vị trí trên ngực, sườn, vai, chân, hông, đầu, cổ, tay… Không có chỗ nào lành lặn. Hơn nữa, mỗi vết thương đều sâu vô cùng.

Nhìn lại Cao Thanh Kiếm thì cũng không khá hơn là bao… Trông ông ta lúc này đã thành người máu.

Trên võ trường vô cùng yên tĩnh, chỉ ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc.

“Cảm ơn nhé!”, đột nhiên Tô Minh lên tiếng. Anh trịnh trọng nhìn về phía Cao Thanh Kiếm và thốt ra ba chữ.

Ba chữ này vừa dứt thì Cao Thanh Kiếm cũng ngã mạnh xuống đất.

Chết rồi!

Tại sao Tô Minh lại nói chữ ‘cảm ơn’? Bởi vì trận chiến này anh đã thu hoạch được rất lớn. Về sau anh đã có hướng tu luyện, thực lực của anh nhất định sẽ tăng lên…

Tại sao Tô Minh lại sống sót? Lý do rất đơn giản! Lấy mạng đổi mạng. Cũng tại Cao Thanh Kiếm nghĩ đơn giản quá, Tô Minh có kho tàng huyết mạch thì khí tức và khí huyết đều vô cùng mạnh, đây là điều mà Cao Thanh Kiếm không thể so sánh được.

Trên thực tế, ở ngực và tim Tô Minh đều có vết kiếm. Trong lúc lấy mạng đổi mạng ban nãy, anh đã bị kiếm gãy của Cao Thanh Kiếm đâm trúng.

Nếu đổi là người khác thì chết chắc rồi.

Nhưng lúc tim anh bị đâm trúng thì điều kinh ngạc là, trong huyết mạch lại có một năng lượng quái dị như bao trùm lấy tim anh, sau đó vết thương ở tim anh cũng biến mất.

Có được kho tàng huyết mạch thì Tô Minh chẳng sợ gì nữa.

Còn lúc Cao Thanh Kiếm ngã xuống đất chết thì rất nhiều người có mặt ở võ trường đều ôm chặt đầu, họ như sắp phát điên.

Sao… Sao có thể thế được?

Rõ ràng Tô Minh còn lâu mới là đối thủ của Cao Thanh Kiếm.

Rõ ràng Tô Minh sắp chết rồi, sao lại có thể lật ngược được tình thế?

Có chết họ cũng không dám tin!

Bao gồm tất cả những người trong viện võ đạo nhà họ Diệp như Diệp Phù, Diệp Võ, Chu Khánh Di, Diệp Mộ Cẩn. Niềm vui bất ngờ khiến họ không kìm chế được cảm xúc của mình. Có rất nhiều người kích động, vui mừng đến nỗi khóc thành tiếng.

“Tôi không tin!”, Cơ Khâm cấu vào tay mình, nói với vẻ không cam tâm, đến nỗi sắp cắn gãy răng mình.

Còn đám Cơ Thương Hải, Ngụy Chấn Phong thì vô cùng khiếp sợ.

Ngay cả… Cao Thanh Kiếm cũng không giết được Tô Minh?

Đúng là ác mộng!

“Ôi! Đau quá đi!”, Tô Minh đứng ở đó, khẽ thổi một hơi lạnh.

Toàn thân anh đau buốt, cảm giác vô cùng yếu ớt.

Anh đã thấm mệt, thậm chí còn muốn ngất đi.

Nhưng đúng lúc này, trong không trung xuất hiện hai bóng hình.

Hai bóng hình bước trên không trung dưới ánh mắt run rẩy, sợ hãi của mọi người.

“Tô Minh! Phải nói rằng, cậu chính là thiên tài yêu nghiệt nhất mà bổn tông từng gặp”, Phó Hoành Khôn lên tiếng. Ông ta nhìn chằm chằm vào Tô Minh, sau đó thì đổi giọng: “Chính vì vậy mà cậu nhất định phải chết”.

“Giết thiếu tông chủ và trưởng lão của Phiêu Diểu Tông, chàng trai, hôm nay cậu nhất định phải chết”, ông Châu cũng nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.