Truyện Đỉnh Cấp Tông Sư - Tô Minh

Chương 178: Liều mạng chém bừa




Giờ khắc này, Tô Minh thực sự có cảm giác máu tươi đang sôi sục như muốn nổ tung bên trong cơ thể!

Cực kỳ hưng phấn!

Từng luồng sức mạnh mà anh khó lòng khống chế đang gầm gào như một cơn bão biển tràn ra khắp hai cánh tay.

Tô Minh dốc sức khống chế từng cơn run rẩy của mình.

Anh nín thở.

Kiếm quyết thì đang không ngừng luân chuyển trong cơ thể.

Kiếm ý hết lần này đến lần khác gột rửa thanh Xích Ảnh Kiếm trong tay anh.

Năm đó, khi anh vừa mới lên Huyền Linh Sơn, ông già từng cho anh đi vào trong khu rừng nhiệt đới nguyên sinh để tàn sát với các mãnh thú, lúc đó, anh mới tu luyện được ra chân khí, vừa mới trở thành tu giả võ đạo, anh đâu phải là đối thủ của mãnh thú?

Biết bao lần, anh bị mãnh thú dồn đến bước đường cùng, chỉ còn sót lại chút hơi tàn.

Nhưng cuối cùng, anh đều có thể đảo ngược tình thế giết chết chúng.

Làm thế nào để đảo ngược tình thế?!!! Bước thứ nhất chính là khiến cho đối phương khinh địch, thì mới có được cơ hội!

Chỉ cần có thể giết chết được đối phương, làm thế nào cũng được, Tô Minh chỉ quan tâm đến kết quả của trận quyết đấu, chỉ cần tôi còn sống, đối phương chết là được, còn về quá trình, thì tôi dùng độc cũng được, giả chết cũng thế, đều không quan trọng.

Năm đó, khi vào Huyền Linh Sơn, lúc lần đầu tiên ông già dạy mình võ đạo, chỉ nói một câu duy nhất: khi đánh nhau với người, không quan tâm đến những việc khác, giết chết đối phương mới là điều quan trọng nhất!

Cao Thanh Kiếm trước mắt chính là một yêu nghiệt vô song, nhưng cũng chính vì thế, ông ta có một điểm yếu chí mạng: tự phụ.

Rất nhanh.

Khoảng cách giữa Cao Thanh Kiếm và Tô Minh chỉ còn khoảng mười mét.

Đã rất gần rồi.

Nhưng đúng vào lúc này, Cao Thanh Kiếm đột nhiên ngừng lại.

“Thật kỳ lạ, câu thanh niên, cậu lúc này, rõ ràng là đang bị thương nặng, nhưng cứ cho tôi cảm giác có một xíu xiu nguy hiểm”, Cao Thanh Kiếm nhíu mày.

Cho dù Tô Minh lúc trước vẫn còn mạnh khoẻ cũng chưa từng khiến cho ông ta có cảm giác nguy hiểm như vậy.

“Thiên Vẫn Kiếm!!!”

Tô Minh ra tay.

Cao Thanh Kiếm vẫn chưa đến gần, có chút đáng tiếc, nhưng bây giờ không ra tay thì sẽ bị Cao Thanh Kiếm phát hiện ra mất.

Anh chỉ đành xuất chiêu.

Lần này, vẫn là chiêu thứ nhất Tuyệt mệnh Phong vân của Thiên Vẫn Kiếm và tám phần kiếm ý cấp Nhập vi trung kỳ với 150 nghìn kg sức mạnh thuần tuý.

Sức mạnh thuần tuý càng khủng khiếp hơn những lần trước.

Bởi vì, máu tươi đã sục sôi.

Một kiếm này, vẫn nhanh như cũ, ác liệt như cũ, sắc bén đến cực điểm, lại không hề sợ hãi, mà kiên định, quyết tâm phải giết chết đối phương.

Biểu cảm gương mặt Tô Minh vặn vẹo.

Liều mạng.

Đồng thời khi xuất ra một kiếm này, anh như phát điên sử dụng ‘Lược Ảnh Bộ’ xông về phía Cao Thanh Kiếm.

Lao đến như thể muốn chết chung với Cao Thanh Kiếm.

“Hử?”, vẻ bình tĩnh và tự tin khống chế được tình huống của Cao Thanh Kiếm rốt cuộc cũng thay đổi, trong mắt thoáng qua vẻ kinh ngạc, cơ thể biến hoá, thi triển thân pháp, muốn biến mất tại chỗ.

Nhưng đáng tiếc, không kịp nữa.

Khoảng cách quá gần.

Với khoảng cách chỉ khoảng 10 mét, đối với một chiêu của Kiếm tu mà nói, không cần đến một phần mười giây, tốc độ làm sao bì kịp? Lại thêm Cao Thanh Kiếm không hề am tường về sử dụng tốc độ.

Cho nên, tránh không thoát.

Vậy chỉ đành đối đầu!

Cao Thanh Kiếm đâu có lưu tình nữa?

“Một kiếm đoạt mạng!”

Thanh kiếm ngắn màu đỏ máu phía sau lưng Cao Thanh Kiếm rốt cuộc cũng được dùng đến.

Chỉ nghe tiếng kiếm âm vang lên.

Kiếm âm vọt thẳng lên tận mây xanh.

Sau đó, một bóng kiếm màu đỏ máu mang theo ánh kiếm nhuốm đầy mùi máu tanh từ trên trời giáng xuống.

Nhìn kỹ, trong ánh kiếm màu đỏ còn khắc đầy bùa chữ, văn tự cổ nhàn nhạt, làm nổi bật vẻ nội liễm và cổ xưa của thanh kiếm.

Sau đó chính là giết chóc!

Sát ý!

Cao Thanh Kiếm, đường đường là một Kiếm tu, lại… lại không tu luyện kiếm ý? Mà tu luyện sát ý?

Bóng của lưỡi kiếm màu đỏ máu rõ ràng đã đẩy ý nghĩa của chữ “sát” lên đến mức cao nhất.

Trên sân luyện võ, giờ khắc này, có quá nhiều quá nhiều chiếc đầu đang hỗn loạn, trong mắt ngập một màu đỏ máu, như mất kiểm soát, chỉ còn lại mỗi một ý niệm duy nhất: giết! giết!! giết!!!

Bọn họ đã bị sát ý chi phối.

Chỉ chớp mắt.

Kiếm của Cao Thanh Kiếm và Tô Minh đã va chạm với nhau.

Màu máu giống như những con sóng vô biên vô tận lan tràn trong không khí, dập dềnh mù mịt, cắn nuốt bốn bề tám hướng.

Bóng kiếm của Tô Minh đã dần dần xuất hiện vết nứt, như thể sắp không chống đỡ được nữa.

Mà bóng kiếm của Cao Thanh Kiếm mặc dù đã tối đi rất nhiều nhưng vẫn mang theo sát ý ngút trời như cũ.

Cao Thanh Kiếm vẫn mạnh hơn, ông ta đúng là một kỳ tài được ông trời ưu ái, đường đường là một Kiếm tu lại không tu luyện Kiếm ý, mà tu Sát ý, quan trọng nhất là, còn dung hoà được sát ý vào trong bóng kiếm, bổ trợ sức mạnh cho nhau, đúng là khó mà tin được.

Nhưng, một chiêu này của Cao Thanh Kiếm sau khi phá được bóng kiếm của Tô Minh thì cũng dừng khựng lại trong không khí một giây, tiếp đó biến mất trong khe nứt của không gian.

Mà giờ khắc này.

Tô Minh và Cao Thanh Kiếm đang đối mặt.

Mục đích đạt được rồi, một chiêu kiếm vừa rồi của anh hầu như không mong có thể làm gì được Cao Thanh Kiếm, anh chỉ muốn tranh thủ một chút xíu cơ hội để cho mình tiến lại gần được với người của Cao Thanh Kiếm, chỉ cần đến gần là được.

“Ha ha…”, Tô Minh cười đầy hàm ý, Xích Ảnh Kiếm vung mạnh lên, bộc lộ rõ tài năng!!!

Lần này, Tô Minh không dùng đến nắm đấm nữa.

Mặt đối mặt, anh giống như biến thành một ác ma điên cuồng, thanh Xích Ảnh Kiếm trong tay cứ liên tục chém xuống.

Không hề theo một quy tắc nào.

Không có kiếm pháp.

Cực kỳ hỗn loạn, phức tạp.

“Nếu như ý chí chiến đấu của ông đã rất mạnh, có thể phán đoán được tiết tấu và biến hoá trong mỗi một chiêu thức của tôi, như vậy, tôi sẽ không dùng chiêu thức nữa, tôi sẽ dùng kiểu chém bừa theo phản xạ này để tấn công ông, đến tôi cũng không chắc chắn mỗi một nhát chém của tôi sẽ như thế nào nữa? Cao Thanh Kiếm ông cũng chẳng thể phán đoán ra được đúng không?”, Tô Minh nhủ thầm trong lòng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.