Truyện Đỉnh Cấp Tông Sư - Tô Minh

Chương 177: Máu tươi sục sôi, tôi muốn giết người




“Thú vị”, Cao Thanh Kiếm từ xa nhìn Tô Minh, lẩm bẩm một câu.

Theo như tính toán của ông ta, sau cú va chạm vừa rồi thì Tô Minh hẳn là sẽ phải chết.

Thậm chí, xương cốt cả người cũng đã nát nhừ.

Nhưng Tô Minh mặc dù nhìn khá là thê thảm mà lại vẫn còn sống, khí huyết và khí tức sinh mệnh vẫn dồi dào như cũ.

“Cơ thể trời phú khác với người bình thường”, Cao Thanh Kiếm phán đoán.

Ở phía xa.

Cả người Tô Minh run rẩy, một cánh tay chống xuống đất, nôn ra từng ngụm máu tươi, sau đó lại run rẩy đứng dậy.

“Sức mạnh của ông ta không hơn mình, không đạt đến 100 nghìn kg”, trong lòng Tô Minh thầm chắc chắn: “Nhưng vừa rồi lúc ông ta nện cùi chỏ về phía mình, dường như đã tập trung hết sức mạnh về một điểm, khiến cho lực tấn công khuếch trương lên rất nhiều”.

Nói một cách đơn giản là, đối phương đã có thể khống chế sức mạnh đến mức nhuần nhuyễn.

Cùng là lực tấn công 5 kg, nhưng nếu như dùng bàn tay thì nhiều nhất cũng chỉ có thể tát cho đối phương chảy máu miệng.

Nhưng nếu như lực tấn công 5 kg này chỉ tập trung vào đúng một điểm nhỏ như đầu mũi kim thì sao? Vậy thì nó còn mạnh hơn cả sức mạnh của một viên đạn, có muốn xuyên qua da thịt, xuyên qua cả xương cốt cũng không thành vấn đề.

Cùng là một sức mạnh, sức mạnh càng tập trung thì lực tấn công càng khủng khiếp!!!

Tô Minh hiểu rồi.

“Khả năng khống chế sức mạnh của mình quá yếu, sau đây mình sẽ phải tăng cường tập luyện theo cách này. Còn có ý chí chiến đấu, từ trước đến giờ mình vẫn cho là ý chí chiến đấu của mình không tệ, có vẻ là suy nghĩ ếch ngồi đáy giếng rồi, vẫn còn kém lắm, chẳng nói đâu xa, chỉ nói đến ý chí chiến đấu của Cao Thanh Kiếm trước mắt này đã mạnh hơn mình mấy chục lần, ý chí chiến đấu cũng là điểm mà mình cần phải nâng cao hơn nữa. Còn có kiếm ý mà lúc nãy Cao Thanh Kiếm nói mình đã lĩnh ngộ đủ nhưng chưa tinh chuẩn, đây cũng là một hướng mà mình cần chú ý”.

Tô Minh có được thu hoạch lớn.

Rất lớn.

Giờ phút này, mặc dù cả người anh đều đau nhức nhưng cả tâm lẫn thần đều rất hưng phấn.

Anh giống như học sinh chỉ biết vùi đầu vào học, sau khi vắt óc suy nghĩ, cuối cùng cũng đưa ra được lời giải cho một bài toán khó, anh đã biết được điểm yếu của mình ở đâu và phương hướng phát triển thế nào.

“Nhưng mà, những thứ này còn cần phải sống sót qua được hôm nay thì mới có cơ hội để nâng cao khả năng “, Tô Minh hít sâu một hơi, nén sự hưng phấn trong lòng lại, bây giờ mình cần phải sống mới được!

“Kỳ lạ, vết thương trên vai dường như đã khỏi rất nhanh”, lúc này, Cao Thanh Kiếm lại nhìn vào Tô Minh bằng ánh mắt quái lạ, hai mắt ông ta có phần tò mò dán chặt vào phần vai nhầy nhụa máu thịt của Tô Minh.

“Còn ngẩn ra đó làm gì? Còn không mau giết anh ta đi?”, ông Châu truyền âm cho Cao Thanh Kiếm, ông Châu và Phó Hoành Khôn đều đang ẩn mình ở trong không khí phía bên trên.

Biểu cảm của ông Châu và Phó Hoành Khôn lúc này đều mang vẻ nghiêm trọng khác thường.

“Ông Châu, Cao Thanh Kiếm yêu nghiệt quá”, Phó Hoành Khôn nói bằng giọng nghiêm trọng: “Tu giả võ đạo ở cảnh giới Tôn giả sơ kỳ gần như không thể có được sức chiến đấu như thế này!!!”.

“Quả thực khủng khiếp, hơn nữa, ông ta còn chưa rút kiếm”, sắc mặt ông Châu cũng rất nghiêm trọng, yếu ớt nói: “Yêu nghiệt vô song như Cao Thanh Kiếm này, nếu như gia nhập vào Phiêu Diểu Tông, vậy…”.

Đáng tiếc.

Thật là đáng tiếc.

Chỉ mới vừa rồi, thực lực mà Cao Thanh Kiếm thể hiện ra đã ngang tàng hơn một tu giả võ đạo ở cảnh giới Tôn giả Trung kỳ rất nhiều rồi.

“Vấn đề của Cao Thanh Kiếm sau này chúng ta sẽ bàn bạc lại kỹ hơn, bây giờ, vẫn phải giết chết thằng tạp chủng kia trước mới là việc quan trọng nhất, thằng tạp chủng này cũng yêu nghiệt không kém”, Phó Hoành Khôn cúi đầu nhìn về phía Tô Minh đang ở trên sân luyện võ.

“Cậu thanh niên, cậu tự sát đi”, Cao Thanh Kiếm nhìn về phía Tô Minh hờ hững nói.

“Ha ha…”, Tô Minh lau vệt máu tươi vương trên khoé miệng, nhếch mép cười lộ răng, nói: “Ai đánh chết ai còn chưa chắc đâu”.

Tự sát?!!!

Trong thế giới của Tô Minh, không có hai chữ này.

“Cậu thanh niên, nếu đã không bằng lòng tự sát, vậy thì, cậu còn có chiêu thức nào mạnh hơn nữa không? Bây giờ sử dụng đi, nếu như không có thì tôi phải lấy mạng cậu rồi”, Cao Thanh Kiếm đi về phía Tô Minh, nếu như Tô Minh không bằng lòng tự sát, vậy thì ông ta buộc phải tự ra tay.

Cao Thanh Kiếm bước từng bước nhàn nhã, giống như một ông chú trung tuổi đang đi dạo bộ.

Nhưng mỗi một bước đó, trên cả sân luyện võ liền bị luồng khí tức như dời non lấp biển đàn áp.

Người đàn ông trung niên này quả thực quá mạnh.

Hơn nữa, khi ông ta tiến về phía Tô Minh, trên người tràn ra một luồng sát khí màu máu đậm đến mức như sắp biến thành thực thể, bao trùm lên cơ thể Tô Minh rồi khoá chặt.

Sát khí đó chẳng khác gì một dòng sông máu, có trời mới biết, rốt cuộc đã có bao nhiêu người chết trong tay của Cao Thanh Kiếm rồi, mới có thể tạo thành ý niệm giết chóc khủng khiếp như vậy?

“Cao Thanh Kiếm của nhà họ Cao, quả thực đáng sợ quá!!! Cũng may năm ông ta 12 tuổi thì đi lên Huyền Linh Sơn rồi!”, Ngụỵ Chấn Phong lẩm bẩm, nỗi sợ hãi lên đến đỉnh điểm, sức mạnh của Cao Thanh Sơn đã làm thay đổi nhận thức của ông ta về tu giả võ đạo.

Giờ khắc này.

Tô Minh đang dồn dập hít thở.

Anh khẽ cúi đầu.

Không có ai chú ý đến, màu sắc khác lạ trong đôi mắt anh lúc này.

Anh quả thực đã bị thương nặng, nhưng kho báu huyết mạch trong anh cũng đồng thời bắt đầu phát huy tác dụng.

Máu tươi đang sục sôi, kiểu sục sôi giống như được thiêu đốt.

Bên trong cơ thể, chân khí lúc nãy cạn kiệt giờ đã được khôi phục lại, chân khí đang gào thét, càng mạnh mẽ hơn, càng thuần khiết hơn.

Vết thương bên trong cơ thể cũng đang hồi phục bằng tốc độ cực nhanh, vết thương nơi lục phủ ngũ tạng đã được khôi phục lại hoàn toàn, cho dù là vết thương trên vai cũng đã đỡ hơn rất nhiều.

Nhưng, anh không hề đứng dậy, anh cần phải khiến cho Cao Thanh Kiếm khinh địch. Nếu không, anh sẽ chẳng có một mảy may cơ hội nào. Đối phương quá mạnh.

Còn có, sát khí mà Cao Thanh Kiếm bao trùm lên người mình, bình thường mà nói, nếu loại sát khí mạnh đến mức biến thái này mà bao trùm lên cơ thể một tu giả võ đạo thì người đó e rằng khó mà có thể cử động được, phải trở thành con cừu non chờ người đến giết, phải phủ phục trên đất…

Nhưng Tô Minh rất ngạc nhiên cũng rất vui mừng nhận ra rằng, sát khí của Cao Thanh Kiếm sau khi bao trùm lên cơ thể mình, ngược lại, càng khiến anh thấy thoải mái!

Kho báu huyết mạch trong cơ thể lại có thể hấp thụ thứ sát khí này, sau khi hấp thụ liền luyện hoá nó trở nên tinh thuần sau đó đưa về cho cơ thể.

Kho báu huyết mạch trên cơ thể này của mình quá mạnh, quá siêu phàm.

“Có thể lật ngược tình thế hay không, thì phải xem một đòn tấn công này”, Tô Minh chỉ dùng một cánh tay chống trên đất, không hề ngẩng đầu, nhưng tai vẫn chăm chú lắng nghe, có thể phán đoán được khoảng cách của Cao Thanh Kiếm đang tiến về phía mình.

Máu tươi sục sôi.

Tôi muốn giết người.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.