Truyện Đỉnh Cấp Tông Sư - Tô Minh

Chương 176: Chiêu thức bị bắt bài




Không nói bất cứ lời nào thừa thãi.

Tô Minh rút kiếm ra, đi kèm trong đó là 100 nghìn kg sức mạnh cộng với tám phần kiếm ý cấp Nhập vi cùng chiêu thứ nhất Tuyệt mệnh Phong vân của Thiên Vẫn Kiếm.

Đây là chiêu thức tấn công mạnh nhất mà Tô Minh có thể đưa ra được lúc này.

Vừa mới bắt đầu đã là chiêu thức mạnh nhất.

Bởi vì, anh biết, nếu như bây giờ mà còn lưu tình thì người phải chết chính là mình…

Bóng kiếm tạo thành một luồng ánh sáng sắc lạnh đến nhức mắt, ba màu tím, đỏ máu, bạc giao thoa với nhau loé lên rồi biến mất vào trong không khí.

Thầm lặng không một tiếng động, nhưng lại như phép dịch chuyển không gian, chém đứt không gian và thời gian, tiến thẳng tới trước người Cao Thanh Kiếm.

Không gian phía trước người Cao Thanh Kiếm vỡ vụn, âm thanh như tan vào trong hư vô.

“Không tệ”, xong Cao Thanh Kiếm lại không hề tỏ ra sợ hãi chút nào, chỉ có một chút ngạc nhiên và tán thưởng, nhấc tay lên, bàn tay nhìn có vẻ rất bình thường chỉ khác là có nhiều vết chai hơn, tuỳ ý chạm vào không khí trước mặt.

Bỗng nhiên, trong không gian xuất hiện một làn sóng giống như hình mạng nhện lan toả dần ra, hình thành nên lớp màng sóng lăn tăn chặn trước mặt.

Mà quầng sáng từ lưỡi kiếm kia của Tô Minh đã bị chặn lại ngay trước làn sóng đó.

“Cái gì?”, Tô Minh khẽ nín thở, trong lòng hết sức ngạc nhiên.

Anh đã cảm thấy mình không phải là đối thủ của đối phương.

Nhưng chưa từng ngờ, khoảng cách lại chênh lệch đến như vậy.

Đúng vào lúc Tô Minh cực kỳ bàng hoàng này!

Rắc rắc rắc…

Nứt gãy.

Ảo ảnh từ lưỡi kiếm kia của Tô Minh đã gãy vụn…

“Kiếm ý lĩnh ngộ khá đủ, nhưng không đủ tinh chuẩn”.

“Sức mạnh đủ lớn, nhưng chưa dùng vào điểm mấu chốt”.

Cao Thanh Kiếm cất lời.

Trong lúc nói chuyện, ông ta đánh một chưởng vào trong không khí.

Sau đó, Tô Minh chỉ cảm thấy cơ thể mình như bị xé nát!!!

Toàn thân run lên.

Trước mắt giống như có một ngọn núi lớn đang nổ tung rồi văng về phía mình.

Loại cảm giác chấn áp nọ giống như một người bình thường đang đối đầu với chiếc xe trọng tải lớn lao về phía mình bằng tốc độ rất cao, theo phản xạ anh muốn trốn tránh, tránh né.

Nhưng Tô Minh lại đè nén lại phản xạ bỏ chạy trong lòng, đè nén lại suy nghĩ muốn trốn tránh.

Trên mặt anh toát ra vẻ hung tợn.

“Mẹ kiếp!!”, Tô Minh hét lên một tiếng, nhấc thanh Xích Ảnh Kiếm trong tay lên.

Thanh kiếm chặn ngang.

Không phục liền táng.

Chết cũng chẳng màng?

Phập phập phập phập phập…

Biểu cảm trên gương mặt Tô Minh trở nên vặn vẹo, như thể đã phát điên, Xích Ảnh Kiếm trong tay múa lượn liên tục.

Mỗi một kiếm đều được Tô Minh dốc hết sức chau chuốt.

Mỗi một kiếm đều mang sức mạnh 100 nghìn kg cùng với tám phần kiếm ý cấp Nhập vi và chiêu thứ nhất Tuyệt mệnh Phong vân của Thiên Vẫn Kiếm.

Chỉ thoáng đây, Tô Minh đã vung lên năm chiêu kiếm, tương đối khủng khiếp, bởi vì, cách dùng toàn lực xuất kiếm thế này, đối với một Kiếm tu bình thường mà nói, trong thời gian ngắn như vậy mà liên tục tung ra hai ba chiêu đã là giới hạn rồi.

Nhưng Tô Minh…

“Ý…”, đến cả Cao Thanh Kiếm cũng khẽ ngạc nhiên.

Mà sau năm chiêu kiếm liên tục được Tô Minh xuất ra.

Trong không gian phía trước mắt, chưởng tay và năm bóng kiếm điên cuồng kia dồn lại với nhau, gào thét, va chạm mạnh vào nhau.

Tô Minh cũng không hề ngừng lại, khi anh cảm nhận được chưởng ấn mà đối phương dùng để khoá chặt mình đã bị chém đứt thì anh không hề do dự mà thi triển chiêu ‘Lược Ảnh Bộ’.

Chân dẫm trên đất, lấy đà bật người bay lên, cả cơ thể anh lao đến trước người Cao Thanh Kiếm bằng một cách kỳ dị và tốc độ cực nhanh.

“Hãy chết đi!!!”, Tô Minh tiến đến gần sau đó đấm tới tấp.

Trên hai nắm đấm dập dờn làn khí màu đỏ máu nhàn nhạt, nắm đấm không hề do dự hay sợ hãi mà nện thẳng về phía người của Cao Thanh Kiếm.

Mà lúc này, giữa không trung, năm bóng kiếm hợp lại đan xen với chưởng ấn của Cao Thanh Kiếm, tạo nên một không gian treo ngược cực lớn.

“Vù vù vù…”.

Luồng khí tức sắc bén đầy bạo ngược đang bành trướng, sôi sục, cuối cùng ầm một tiếng vỡ nát, trong không gian xuất hiện một vết nứt dài đến bốn mươi mét.

Luồng khí tức ác liệt khiến người ta không thể chống đỡ kia ào ạt tràn ra tứ phía, trong một lúc, đám người vây xung quanh sân luyện võ, thậm chí đến cả những người đứng cách đó xa cả trăm mét cũng bị ảnh hưởng, người thì bị thương, người thì hôn mê bất tỉnh.

Năm bóng kiếm của Tô Minh chẳng hề kém cạnh với chưởng ấn của Cao Thanh Kiếm, nhưng, năm chiêu kiếm của Tô Minh là dốc hết sức lực, còn Cao Thanh Kiếm chỉ là một chiêu rất tuỳ ý, để mà so sánh thì khoảng cách thực lực chênh nhau rất xa.

Lúc này, những cú đấm liên tục của Tô Minh đã sắp chạm đến người của Cao Thanh Kiếm.

Nhưng Cao Thanh Kiếm lại chỉ né tránh.

Hơn nữa, còn là kiểu né tránh ở khoảng cách gần, như thể, mỗi một lần ông ta đều biết trước được phương hướng của cú đấm mà tránh thoát một cách nhẹ nhàng, nhẹ nhàng đến mức khó mà tưởng tượng được.

Mỗi một đấm của Tô Minh đều hụt.

Trong lòng Tô Minh không khỏi bàng hoàng!!!

Bàng hoàng vô cùng.

Ý chí chiến đấu của đối phương giỏi hơn mình, kiểu giỏi hơn rất rất nhiều, đối phương vậy mà có thể phán đoán được phương hướng, mức dùng lực, tốc độ tấn công tiếp theo của mình khi mình còn chưa ra đòn… sao có thể như vậy? Tô Minh có cảm giác như mình đã gặp ma.

Sau khi Tô Minh ra bốn năm mươi đòn liên tiếp.

Đột nhiên.

“Khả năng cận chiến không tệ, nhưng vẫn còn rất nhiều chỗ sơ hở”, Cao Thanh Kiếm hờ hững nói.

Lời còn chưa dứt, vốn dĩ cơ thể còn đang né tránh của Cao Thanh Kiếm đột nhiên dừng khựng lại, chỉ trong một tích tắc nghiêng người thay đổi phương hướng, cả cơ thể liền đứng ngay bên trái của Tô Minh.

Khuỷu tay của Cao Thanh Kiếm tuỳ ý nhấc lên.

Va mạnh vào vai của Tô Minh.

“Rầm…”.

Tô Minh bị hất văng ra ngoài!

Cả người bị hất ngược về phía sau đến cả trăm mét, trong lúc cơ thể bị hất văng, chỗ vai bị va chạm đã gãy nát thê thảm, giống như một chiếc ly thuỷ tinh bị ném vỡ trên mặt đất, máu tươi và xương vụn cùng với máu thịt lẫn lộn với nhau, cực kỳ tàn nhẫn.

Cơ thể Tô Minh rơi trên mặt đất tạo thành một cái hố to.

Đau như thể đã nát nhừ cả người.

“Tô Minh…”.

“Giáo tôn!”

Ở phía xa, đám người Diệp Mộ Cẩn, Chu Khánh Di hét lên đầy đau khổ và tuyệt vọng, nhưng, bọn họ muốn xông đến bên anh cũng không được, khí tức mạnh mẽ của Cao Thanh Kiếm bao chùm khắp cả sân, đè ép khiến tất cả mọi người không thể động đậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.