Cô ấy muốn đi cứu Tô Minh!
Cứu người.
Cứu người đàn ông mà cô ấy đã động lòng yêu thích!
Ai ngăn cản, không chết không ngừng.
"Tử Diệu, anh xông vào giúp Tô Minh đi...", Tử Bình giao nhiệm vụ cho Tử Diệu đứng bên cạnh. Nhưng, trong lúc dặn dò rõ ràng Tử Bình ngoài ra còn nháy mắt ra hiệu cho Tử Diệu.
"Vâng!", Tử Diệu gật đầu, không nói thêm lời nào, cả người hóa thành một điểm ánh sáng, xông vào trong không giới hư không.
"Vô Tình, thực lực của Tử Diệu hiện tại mạnh hơn cô không ít, anh ta vào trong cứu người sẽ có tác dụng hơn cô vào cứu người", Tử Bình hít sâu một hơi rồi nói.
Ánh mắt băng lạnh của Đạm Đài Vô Tình thoáng dịu đi một chút.
Đạm Đài Vô Tình không nói gì nữa mà chỉ nhìn về phía bên trong không giới hư không.
Lúc này.
Bên ngoài.
Hàng tỷ người đều nhìn thấy có người khác xông vào trong không giới hư không! Nhìn thấy một cách cực kỳ rõ ràng.
"Cảnh giới bán bộ Khư Chủ? Cũng không kém. Có điều, tại sao hắn ta lại xông vào trong không giới hư không? Muốn nhúng tay vào trận đấu giữa Tô Minh và Chu Kình sao?"
"Lẽ nào là tới giúp Tô Minh? Tô Minh được cứu rồi ư?"
"Cũng rất trẻ tuổi đó! Chưa đến mười vạn tuổi, cảnh giới bán bộ Khư Chủ, người này là ai? Chắc chắn cũng được coi là yêu nghiệt đỉnh cấp trong đỉnh cấp, tại sao từ trước đến nay chưa nghe nói đến nhỉ?"
"Tô Minh, tôi tới giúp anh!", xông vào trong không giới hư không, Tử Diệu đã xác định được vị trí của Tô Minh và Chu Kình, hắn ta quát một tiếng, thanh âm rất lớn, tựa như sợ người khác không biết hắn ta tới giúp đỡ Tô Minh vậy.
Chỉ là trong đáy lòng Tử Diệu sát ý sôi trào.
Đố kỵ sục sôi.
Nóng lòng muốn Tô Minh chết một cách thê thảm.
Tô Minh không chết, trái tim của Đạm Đài Vô Tình mãi mãi dành cho Tô Minh, bản thân hắn sẽ không có cơ hội nào!
Nghĩ đến sự quan tâm mà Đạm Đài Vô Tình giành cho Tô Minh, sự quan tâm bỏ xa hắn ta, sự quan tâm giành hết toàn bộ trái tim cho Tô Minh, hắn ta liền đố kỵ đến mức phát điên.
Cho nên, cho dù không có cái nháy mắt ám thị của Tử Bình, hắn cũng phải giết chết Tô Minh.
Đương nhiên bên ngoài vẫn phải tỏ ra như đang giúp Tô Minh mới được.
Thế là..
"Vù!"
Tử Diệu động dụng thân pháp, tựa như thuấn di, thoáng cái đã đến bên cạnh Tô Minh.
Vừa đến bên cạnh Tô Minh, trong tay Tử Diệu liền xuất hiện một thanh đao, không nói lời nào, đề khí vận lực, giả vờ hướng về phía trước, chém về phía Chu Kình đang điên cuồng vung vẩy hai cánh.
Chỉ là...
Đao của Tử Diệu lúc chém xuống không biết là do quá căng thẳng hay là vì cái gì? Mà lúc đao mang hạ xuống lại có vẻ hơi quá gần Tô Minh, suýt chút nữa đã trúng lên người Tô Minh.
Cũng chính vì thế, người nào tinh mắt đều có thể nhìn ra tiết tấu Tô Minh lùi về sau, rút lui né tránh công kích từ hai cánh của Chu Kình lập tức rối loạn...
"Phốc!"
Trận rối loạn này hiệu quả tương đối tốt, dưới âm thanh chói tai và trước hàng tỷ cặp mắt, ngực Tô Minh liền bị xuyên thủng da thịt, rách đến tận xương sườn.
Bên ngoài không giới hư không.
Sắc mặt của Đạm Đài Vô Tình đột nhiên tái nhợt, hàn băng như tuyết.
"Tốt lắm, đây chính là đi giúp Tô Minh đó sao? Cứu người ư?", Đạm Đài Vô Tình cười, nụ cười căm hận này là nụ cười muốt giết chóc.
Trong lòng Tử Bình thật sự có chút hối hận, có phải đã quá kích động rồi không.
Nếu như Tô Minh chết thật, đến lúc đó, Đàm Đài Vô Tình sẽ trút hận lên bà ta và cả tộc Dị Đồng!
Vậy thì đúng là lợi bất cập hại!
Sở dĩ muốn Tô Minh chết, cho dù biết Tô Minh và học viện Hỗn Độn có quan hệ với nhau, bối cảnh lớn đến kinh người, nhưng vẫn muốn Tô Minh chết đương nhiên là vì bà ta có tâm tư riêng.
Tô Minh không chết, trái tim của Đạm Đài Vô Tình chỉ giành cho Tô Minh, đến lúc đó cũng sẽ chỉ muốn gả cho Tô Minh, há chẳng phải tộc Dị Đồng sẽ thiệt lớn sao?
Điều mà Tử Bình và tộc Dị Đồng khát vọng nhất chính là Đạm Đài Vô Tình có thể gả cho một vị thanh niên tài tuấn nào đó của tộc Dị Đồng!
Như vậy, Đạm Đài Vô Tình sẽ vĩnh viễn ở lại tộc Dị Đồng.
"Bây giờ hối hận cũng vô dụng, chỉ mong thời gian trôi qua, Đạm Đài Vô Tình có thể quên đi những tính toán ngày hôm nay thôi", trong lòng Tử Bình thầm nghĩ, bà ta cũng chỉ là vì muốn tốt cho tộc Dị Đồng.
"Có chút thú vị", lúc này, ý chí Đại Đạo thoáng chút nghiền ngẫm, vốn dĩ Tử Diệu xông vào trong không giới hư không, nói là muốn cứu Tô Minh, ông ta cũng bất giác chuẩn bị động dụng bia bài khác để ngăn cản thậm chí giết chết Tử Diệu, nào ngờ...
Ha ha ha!
Niềm vui bất ngờ.
Tô Minh đang né tránh công kích của Chu Kình! Đang trong lúc sử dụng thân pháp cao độ, cực hạn nhanh chóng lùi về sau, anh lại đỡ lại như vậy, đây mà là dìu đỡ sao?
Mẹ kiếp! Đây là muốn túm giữ lại thì có!
Hiệu quả tương đối tốt đấy.
Tô Minh thật sự bị Tử Diệu thoáng cái đã đỡ lấy, sau đó cơ thể dừng lại.
"Phốc!"
Lập tức, hai cánh của Chu Kình trực tiếp cắm sâu vào ngực Tô Minh.
Xuyên qua rồi.
Hơn nữa.
Tô Minh bay ngược ra ngoài... nửa ngực trên dường như đều đã bị cắt đứt, thủng một lỗ.
Máu tươi đầm đìa.
Thảm.
Cực kỳ thê thảm.
"Không!", bên đường biên giới không giới hư không, Đạm Đài Vô Tình gào lên, thảm thiết mà đau khổ, đôi mắt trở nên đỏ ngầu.
Cơ thể mềm mại run rẩy.
Hận ý tràn ngập trong lòng.
Đến hai tròng mắt màu tím cũng trở nên tím thẫm hơn.
Khiến người khác lạnh phát run.
Bên ngoài.
Trong số hơn mười nghìn tỷ người của thế giới Đại Thiên, có rất nhiều người cũng phải chửi ầm lên.
"Tên phá đám đó thật sự đến cứu người ư?"
"Hắn ta tới giết người thì đúng hơn ấy?"
"Mẹ kiếp! Thủ đoạn vô liêm sỉ!"
"Nhìn sắc mặt của hắn ta kìa, làm gì có chút nào lo lắng và áy náy chứ? Sắp cười thành tiếng rồi!"
"Chính là hắn - Mẹ nó, tới phối hợp với Chu Kình để giết chết Tô Minh, quá vô liêm sỉ rồi!"
Chỉ là, không có ai chú ý tới, nơi mà Tô Minh bay ngược ra sau vừa hay chính là bên cạnh đá Hỗn Độn Trấn Binh.
Ừ, gần trong gang tấc.
Đến ý chí Đại Đạo lúc này cũng lơ là không để ý. Ý chí Đại Đạo chỉ cảm thấy sướng.
Chỉ có một sự sung sướng không nói thành lời.
Được rồi!
Đùa giỡn kết thúc tại đây, không phải sao?
“Ha ha ha… Tô Minh!”, Chu Kình bước từng bước một, cũng không nóng vội đi về phía Tô Minh. Trong cuộc đời hắn lần đầu tiên cảm thấy sung sướng như thế này, vui mừng thế này, thứ cảm giác khiến hắn say mê không thể nào hình dung nổi.
Tử Diệu lại vội vàng nói: “Tô Minh, tôi xin lỗi. Tôi…”
Tử Diệu còn chưa dứt lời.
Bất thình lình…
“Không ổn!”, bên tai lại nghe thấy giọng nói của ý chí Đại Đạo. Sự hùng hậu, quỷ quyệt, hung hiểm tràn ngập trời xanh, lửa giận ngút trời… Âm thanh hoàn toàn thất thố.
Trên bầu trời, dòng khí lưu tím dập dềnh thậm chí đã bắt đầu cuồn cuộn rít gào, giống như ngày tận thế của thế giới Đại Thiên đang tới gần.
Cho dù là đối với ý chí Đại Đạo, đá Hỗn Độn Trấn Binh thật thật thật sự không phải là món bảo bối đơn giản, thực sự rất quan trọng.
Sơ ý rồi!
Cái giá của sự sơ ý này, đến cả ý chí Đại Đạo cũng có chút không thể ứng phó nổi.
Mà lúc này, đá Hỗn Độn Trấn Binh đang phải chịu một sức mạnh cắn nuốt đến từ trên người Tô Minh.
Chỉ trong phút chốc đã bị nuốt chửng.
Quá trình xảy ra quá nhanh chóng.
Đương nhiên phải nhanh, nếu không nhanh, ý chí Đại Đạo có thể dùng một ý niệm thu hồi đá Hỗn Độn Trấn Binh.
So xem là ai nhanh hơn.
Bắt được chính là một khoảnh khắc ý chí Đại Đạo lơ là.
“Hì hì… Đã bị nuốt rồi thì đừng nghĩ đến chuyện chạy nữa!”. Cảm nhận được đá Hỗn Độn Trấn Binh bị kho tàng huyết mạch cắn nuốt, cả người Tô Minh vui sướng cực điểm.
Thu hoạch vô cùng lớn.
Mà vết thương trên người anh, bao gồm cả vết thương xuyên qua ngực trông có vẻ vô cùng khủng khiếp kia, tất cả đều khôi phục trong chốc lát.
Nhanh đến nỗi không tưởng tượng nổi.
“Mày…”. Khuôn mặt Chu Kình trở nên điên loạn, ý cười ngạo nghễ còn chưa kịp thu lại thì trong đầu hắn đã nổi lên một suy nghĩ hoảng sợ không hay, vừa định nói điều gì đó.
Tô Minh đã nói: “Được rồi, trêu anh đến bây giờ cũng được rồi! Nên kết thúc thôi!”
Trong lúc nói chuyện.
Tô Minh chỉ một ngón tay về phía Chu Kình. Ngón tay tùy ý chỉ bừa.
Hoàn toàn không phải “thuật Sinh Mạng Lưu Phóng”.
Mà là “Hưu”.
Đối phó với Chu Kình mà cần phải “thuật Sinh Mạng Lưu Phóng” sao? Chu Kình còn không xứng với nó!
Bất chợt.
Chữ “Hưu” lập thành vòm trời.
Nhỏ máu bỏng mắt.
Vạn vật đều ngừng lại.
Khóa đứng Chu Kình.
Cả người Chu Kình bắt đầu vặn vẹo, run bần bật, thậm chí cả người nhuộm máu…
Lại không thể nào động đậy được.
“Mày… Mày… Mày….”. Khuôn mặt Chu Kình kinh hãi đến cực điểm, vặn vẹo méo mó, không nói được câu nào. Máu tươi màu tím bốc cháy thành ngọn lửa khiến gương mặt của hắn giống như bộ xương khô vô cùng dọa người.
Mãi đến giờ phút này trong đầu Chu Kình mới hiện lên một suy nghĩ… Vừa rồi Tô Minh chỉ đang đùa giỡn mình.
Suy nghĩ này lóe lên, sự kiêu ngạo, đắc ý, sảng khoái, báo thù rửa hận, chỉ chớp mắt đã bùng nổ.
Đôi mắt nhuốm đầy máu.
“Tô Minh, tao…”, Chu Kình gào rống lên, tần suất âm thanh lại càng dọa người.
Không đợi hắn gào lên xong thì…
Uỳnh!
Chữ “Hưu” rơi xuống.
Chu Kình hóa thành sương máu.
Cảm giác đó giống như quả dưa hấu bị một chân giẫm nát.
Tanh hôi mà lạnh lẽo, lại rất chói mắt.
Đương nhiên thần hồn cũng hóa thành hư vô.
Tô Minh bóp chết Chu Kình cũng giống như bóp chết một con kiến vậy.
Cho dù Chu Kình là cảnh giới Khư Chủ.
Trong lúc nhất thời.
Mọi âm thanh yên tĩnh.
Có thể nghĩ được.
Dù sao sự biến chuyển với biên độ cực hạn này tới quá nhanh chóng.
“Người anh em, cảm ơn đã giúp đỡ. Để cảm ơn anh chi bằng tôi đưa anh đi thăm địa phủ một hôm, anh thấy sao?”. Ngay sau đó, trong sự quỷ dị yên tĩnh lạnh lẽo, Tô Minh nhìn về phía Tử Diệu đang há hốc miệng ngây người hoàn toàn thất thần, mỉm cười nghiêm túc nói.