Truyện Đỉnh Cấp Tông Sư - Tô Minh

Chương 1726-1730




Nhưng nó không đơn giản chỉ là sương mù, mà còn tràn ngập oán khí, sự thối nát và đủ loại quy luật quỷ dị.

Sương mù như có ý thức ập tới, bao phủ Tô Minh! Thế cũng thôi, nhưng sau khi bao phủ Tô Minh, lớp sương mù kia chợt cuốn lên thổi Độc Cô Nguyên, Tiền Sơn Sơn, Trương Khả, Vương Thừa Dịch đi. Sau đó, lớp sương mù ấy tản ra, chỉ còn mỗi mình Tô Minh.

Cảnh tượng ấy thông qua đồng bộ hình ảnh hiện lên trước mắt hàng tỷ người ở thế giới Đại Thiên. Hiển nhiên, ý chí đại đạo đã ra tay!

"Một người, cũng tốt", Tô Minh cũng không quan tâm lắm, dù gì anh đã đoán được trước rồi, vả lại, một mình anh còn tiện hơn.

Bên ngoài.

"Mẹ!", Đạm Đài Chân Thương trực tiếp văng tục, đại đạo quá vô liêm sỉ, bắt hết bạn đồng hành của Tô Minh đi...

Sao? Để Tô Minh một mình cho dễ ra tay hả? Đám Độc Cô Nguyên đến từ vực Hỗn Độn nên không dám nhằm vào?

Đúng lúc này, trong màn ảnh được đồng bộ lại dập dờn xuất hiện một người, đó là Chu Kình, nhưng lại là một Chu Kình mọc hai cánh sau lưng.

Chu Kình lướt qua không gian, nhanh chóng bay vút đi, dường như có máy định vị xông thẳng về phía Tô Minh.

"Chu Kình?", vô số người trong thế giới Đại Thiên đều kinh ngạc: "Sao lại biến thành dáng vẻ kia?"

"Thấy Khư văn trên người hắn không? Trời má! Chu Kình đã... đã có cảnh giới Khư Chủ rồi ư?"

"Đù, chẳng phải hồi đó Chu Kình đã suýt bị một bàn tay của Tô Minh bóp chết trên quảng trường Bất Tử sao? Sao mới mấy năm đã là Khư Chủ? Đúng là thấy quỷ mà!"

"Chu Kình tính tìm Tô Minh báo thù hả?"

"Hình như Chu Kình biết được vị trí của Tô Minh hay sao ấy, có vẻ đó là mánh khóe của ý chí đại đạo rồi!"

...

"Chu Kình sẽ là đối thủ của Tô Minh sao? Tôi thấy chưa chắc đâu, dù cho hắn đã là Khư Chủ!"

"Tô Minh vẫn luôn sáng lập kỷ lục mới, dù Chu Kình có là Khư Chủ thì khi đối mặt với Tô Minh, cũng chưa chắc làm gì được đâu".

"Lại có trò hay để xem rồi".

"Mà hình như Chu Kình không còn là người nữa thì phải, sao tôi cứ cảm thấy trông hắn như một chủng tộc khác".

...

"Cảnh giới Khư Chủ? Rốt cuộc ý chí đại đạo đã làm như thế nào vậy?", Đạm Đài Chân Thương nhíu mày, hết sức tò mò.

Song, ông ta cũng không lo lắng mấy, vì Đạm Đài Chân Thương cũng tin vào Tô Minh như mười ngàn tỷ người ở thế giới Đại Thiên tin anh.

Suy cho cùng, Tô Minh đã từng lập nên vô số kỷ lục không có khả năng, quả thật như thần tích.

Chỉ cần Chu Kình không phải Đại Đế thì ông ta cũng không tin hắn có thể giết chết Tô Minh. Nhưng qua Chu Kình, Đạm Đài Chân Thương cũng không dám chủ quan và cảm thấy nghiêm trọng với mánh khóe của ý chí đại đạo. Chỉ trong mấy năm ngắn ngủi đã khiến Chu Kình trở thành Khư Chủ. Thủ đoạn cỡ đó đúng là xưa giờ chưa từng thấy, làm người ta lạnh gáy.

Dưới đáy vách núi Vấn Thiên.

"Dung hợp huyết mạch?", Hỗn Độn Long Quy cũng giật mình, mất bình tĩnh thì thào.

Người khác không hiểu, nhưng bà ta có thể nhìn ra tên Chu Kình kia đã bị dung hợp huyết mạch.

Dung hợp huyết mạch không đáng sợ, đáng sợ là ý chí đại đạo lại dung hợp được hơn mười loại huyết mạch đứng đầu lên người hắn. Cách làm mất trí ấy vậy mà cũng thành công và đã tạo ra một con quái vật khiến lòng người run sợ.

"Thế nhưng chỉ thế thì Chu Kình kia chắc hẳn sẽ không thể giết chết nhóc Tô", Hỗn Độn Long Quy cũng có cùng suy nghĩ với đám Đạm Đài Chân Thương, chẳng lo lắng mấy.

Song đúng lúc này, biến cố bỗng xảy ra!

Trong hình ảnh được đồng bộ trên vòm trời rõ ràng có thấy được khu vực chiến trường Thần Ma chỗ Tô Minh với đầy rẫy các loại xương cốt, cát bụi... Bỗng dưng biến thành không giới hư vô!

Đây... Tại sao lại thế?

Đó là không giới hư vô trong truyền thuyết ư?

"Bẫy ư? Lúc mình tiến vào chiến trường Thần Ma đã thông qua cánh cổng trận pháp, nhưng thực tế lại vẫn luôn nằm trong sự sắp xếp của ý chí đại đạo. Thế nên, mình mới bị chuyển đến đây. Những thứ như xương cốt, cát bụi, núi lửa, sông ngòi... mà mình nhìn thấy trước đó đều là ảo giác, còn giờ mới là hiện thực, không giới hư vô", Tô Minh lẩm bẩm, trong mắt toát lên vẻ hết sức kinh ngạc.

"Khốn kiếp! Trong chiến trường Thần Ma đã sớm xây dựng không giới hư vô từ trước rồi ư? Trong giới đó thì không thể dùng bất cứ quy luật nào! Nói cách khác, thứ Tô Minh mạnh nhất và hay dựa vào nhất chính là quy luật không gian sẽ không thể dùng được!", sắc mặt Đạm Đài Chân Thương hơi tái nhợt nói.

Ông ta đã đoán được ý chí đại đạo định làm gì! Đây là định lợi dụng quyền điều khiền chiến trường Thần Ma mà ngáng chân, ràng buộc Tô Minh!

Hơn mười ngàn tỷ người trong thế giới Đại Thiên còn chưa kịp hoàn hồn từ trong rung động thì không gian chỗ Tô Minh bỗng biến đổi. Mà lúc này, Chu Kình đã sắp tới gần anh.

Biến cố lại xuất hiện, khiến mọi người ngơ ngác nhìn.

Biến cố ấy là gì? Đó là không gian nơi Tô Minh đang đứng, không hiểu sao lại xuất hiện tảng đá Hỗn Độn Trấn Binh.

Đá... đá Hỗn Độn Trấn Binh trong truyền thuyết ư?

"Đại đạo đào đâu ra đá Hỗn Độn Trấn Binh vậy?", bên ngoài, vô số tu giả võ đạo trong thế giới Đại Thiên sợ ngu người.

Từ trước tới nay, hầu như mọi người đều nghĩ đá Hỗn Độn Trấn Binh chỉ có trong truyền thuyết hay ở thời đại viễn cổ, thượng cổ và đã biến mất trong lịch sử.

1638464728605.png

Quả thực là khó khăn cấp Địa Ngục!

Đá Hỗn Độn Trấn Binh vừa xuất hiện thì trong không gian đó sẽ không thể sử dụng bất cứ bảo vật Hỗn Độn nào khác.

Trấn binh! Trấn binh!

Nghĩa như tên.

Rõ ràng ý chí đại đạo đã chuẩn bị nó để đối phó với bia Huyền Diệu của anh!

Nếu thế thì, không giới hư vô và đá Hỗn Độn Trấn Binh đã khiến hai đòn mạnh nhất Tô Minh xuống.

Ý chí đại đạo đâu chỉ chơi xấu? Quả thật là vô liêm sỉ!

"Nhóc Tô gặp rắc rối rồi", dưới đáy vách núi Vấn Thiên, Hỗn Độn Long Quy than thở.

"Đồ tốt, đá Hỗn Độn Trấn Binh kia đúng là có thể khắc chế được 90% Linh Bảo và Chí Bảo Hỗn Độn", Thiên nữ Tạo Hóa khá là hứng thú mở miệng nói.

"90%? Vậy 10% Linh Bảo và Chí Bảo Hỗn Độn còn lại là nó không thể khắc chế được ư?", Tô Minh kinh ngạc hỏi.

Anh còn tưởng rằng đá Hỗn Độn Trấn Binh trong truyền thuyết kia có thể khắc chế được mọi bảo vật Hỗn Độn.

"10% kia chính là khí tức Hỗn Độn trên người anh, có thể đè bẹp đá Hỗn Độn Trấn Binh, khiến nó e ngại, không dám chèn ép vũ khí của anh".

"Thế ư?", Tô Minh vuốt mũi: "Thiên nữ tiền bối, vậy có vẻ tôi thuộc 10% kia rồi? Dù sao, vì đã hoàn toàn nắm giữ và luyện hóa hạt giống Hỗn Độn nên giờ chân khí trong cơ thể đều chuyển thành Hỗn Độn nguyên chất. Tôi cảm thấy, khí tức Hỗn Độn trong người mình còn đậm hơn cả đá Hỗn Độn Trấn Binh nữa".

"Đúng thế", Thiên nữ Tạo Hóa cũng cười: "Ý chí đại đạo đã hạ vốn gốc với anh, thủ đoạn, âm mưu của ông ta cũng rất xuất sắc, con bài chưa lật cũng nhiều vô số kể. Đáng tiếc, vẫn quá xem nhẹ anh, có vẻ, ông ta không biết anh đã luyện hóa, dung hợp hạt giống Hỗn Đỗn và cây Thế Giới khi ở trong đại trận Khôn Đế Tinh Thần".

Ý chí đại đạo mà biết chắc sẽ hộc máu.

"Vả lại, giờ khí tức của Thiên nữ tiền bối đã bị kẻ thù cảm ứng được, cũng lộ rồi. Thế thì cô đã có thể tùy tiện ra tay. Nhưng ý chí đại đạo kia càng ngày càng quá đáng, còn dám giết tôi. Ông ta cũng can đảm ghê, không sợ cô diệt ông ta hả?", Tô Minh cười nói.

"Ông ta không sợ thật, bổn Thiên nữ có thể diệt ông ta, nhưng làm thế thì thế giới Đại Thiên sẽ sụp đổ. Anh có muốn không?"

Tô Minh cười khổ, đương nhiên không muốn rồi, thế giới Đại Thiên mà sụp đổ thì bạn bè, người nhà và những người phụ nữ của anh phải làm sao đây?

"Vì vậy, ông ta mới chẳng sợ gì hết", Thiên nữ Tạo Hóa hừ lạnh.

"Đáng tiếc là ông ta không biết tôi đã luyện hóa cây Thế Giới, cộng thêm kho tàng huyết mạch, chỉ cần tôi giết hết đứa con đại đạo khiến số mệnh đại đạo quay trở về với vô vàn thế giới thì cuối cùng sẽ lấy được đủ số mệnh làm trụ cột để sống lại đại đạo", Tô Minh hừ lạnh, cả người tràn ngập sát khí, có chút nóng lòng muốn thử.

Mà Chu Kình chính là điểm quan trọng nhất.

Số mệnh đại đạo trên người Chu Kình cực kỳ đậm. "Ơ mà, sao Chu Kình còn chưa đến nữa? Tôi sốt ruột luôn rồi", Tô Minh đã đoán được ý chí đại đạo làm đủ mọi thứ ràng buộc mình chắc hẳn là vì Chu Kình sắp tới.

"Tại sao nhóc Tô vẫn không nghĩ cách rời khỏi đó?", lúc này, bên ngoài, Đạm Đài Chân Thương và những người quan tâm Tô Minh đều không khỏi sốt ruột!

Chỉ cần Tô Minh rời khỏi không gian kia, đi đến nơi khác trên chiến trường Thần Ma thì vẫn có thể thắng Chu Kình! Thế nhưng, Tô Minh lại cứ như chẳng cảm giác được không giới hư vô và đá Hỗn Độn Trấn Binh. Anh chẳng những không đi mà còn thảnh thơi đứng tại chỗ. Quan trọng hơn là Chu Kình đang dùng hết tốc độ xông tới, nhanh một cách kinh người.

Đúng lúc này, không ngờ biến cố lại... lại xảy ra tiếp.

"Má! Đại đạo! Vừa vừa phải phải thôi! Làm vậy thì vứt mặt mũi đâu nữa?", Đạm Đài Chân Thương quát, ngẩng phắt đầu nhìn lên trên chín tầng trời, mặt mày đỏ gay.

Chẳng những là ông ta mà ngay cả Hỗn Độn Long Quy dưới đáy vách núi Vấn Thiên cũng hừ lạnh: "Đại đạo hơi quá rồi đó!"

Chỉ thấy, không gian nơi Tô Minh đang đứng trong màn hình trên bầu trời...

Thế mà... thế mà... thế mà không hiểu sao lại dựng lên một loạt mắt trận và các móc xích trên vách chiến trường Thần Ma.

Đáng sợ hơn là những mắt trận ấy đều nằm ngoài nền văn minh Xương.

Còn những móc xích kia thấp nhất cũng có cấp Hỗn Độn.

Những mắt trận và móc xích kia như có linh hồn, nhanh chóng di chuyển, chỉ phút chốc đã... đã hình thành một trận pháp di động cực lớn.

Trận pháp di động ấy chính là "trận phá hủy ý cảnh".

Trận pháp kiểu đó rất hiếm thấy, thậm chí hiếm đến khó tin.

Thế mà đại đạo cũng có? Còn biết dùng?

Hiển nhiên, "trận phá hủy ý cảnh" kia chính là những gì từ chiến trường Thần Ma và đến từ nền văn minh cao cấp hơn nền văn minh Xương.

Không ngờ thứ này lại bị đại đạo chiếm được?

Đạm Đài Chân Thương và những người hiểu rộng biết nhiều lập tức kịp phản ứng lại, e rằng khi nền văn minh vừa hình thành từ hàng tỷ năm trước, chiến trường Thần Ma mới xuất hiện thì chắc ý chí đại đạo chính là nhóm đầu tiên tiến vào đây vơ vét?

Nếu ý chí đại đạo thật sự là người của chủng tộc kia, vậy thì âm mưu của ông ta quá đáng sợ!

Điều đó mà là thật thì chẳng trách ông ta lại che giấu mọi thứ ghê như vậy, thậm chí, chắc hàng tỷ năm qua ông ta đã giấu những cơ hội chứng đạo thành Đế đi, cố tình làm giảm sức mạnh của thế giới Đại Thiên xuống.

“Chết tiệt… hy vọng phỏng đoán của ta là sai”, Hỗn Độn Long Quy có chút kinh hãi trước suy đoán của chính mình.

Nếu chủng tộc đó thực sự tồn tại, thậm chí kéo tới tập kích, vậy thì… toàn bộ nền văn minh Xương đều lâm vào hiểm nguy rồi. “Trận pháp phá hủy ý cảnh? Có loại trận pháp kỳ quái này sao?”, Tô Minh không suy nghĩ nhiều như vậy, ngược lại còn hứng thú hỏi.

“Đây là đang chĩa mũi nhọn vào kiếm ý của anh, ý cảnh của Sinh Tử Nhị Khí…”, thiên nữ Tạo Hóa bật cười khanh khách: “Hay cho thứ gọi là ý chí Đại Đạo đó, những thủ đoạn này đều là đo ni đóng giày cho anh mà! Nó thực sự rất quan tâm đến anh đó!”

Ai nói không phải đây?

Trong quá khứ khi Tô Minh chiến đấu với người khác toàn bộ đều dựa vào kiếm, quy luật không gian cùng bia Huyền Diệu!!!

Thứ khốn kiếp.

Ba điều này đã được nhắm làm mục tiêu bị hạn chế.

Hơn nữa, hôm nay Ma La Kiếm đã được sử dụng một lần, tạm thời không thể dùng được nữa.

“Ý chí Đại Đạo, đúng là đã vất vả trăm phương ngàn kế rồi”, Tô Minh có chút kính phục mà cảm thán.

Cùng lúc đó.

Ngoại giới.

Dưới thế giới Đại Thiên.

Hơn mười nghìn tỷ người kia.

Đều không nhịn được mà sôi nổi lẩm bẩm:

“Mặc dù Đại Đạo không đích thân ra tay nhưng thế này cũng hơn hẳn việc tự mình xuống tay rồi”.

“Nếu Tô Minh lần này còn có thể sống sót trở lại, thật sự là..."

“Tô Minh lần này ắt phải chết không còn nghi ngờ gì nữa!!!”

“Rốt cuộc Đại Đạo vẫn là Đại Đạo! Một thanh niên trẻ làm sao có thể thắng Đại Đạo đây?”

“Ài, đáng tiếc cho một Tô Minh tuổi trẻ tài cao, lần này mất đi còn không biết phải mất bao nhiêu tỷ năm nữa mới có thể lại xuất hiện một thiên tài có thể sánh kịp anh ta đây?”

...

Sau một lúc.

“Xì… Tô Minh, đã lâu không gặp, hy vọng mày vẫn khỏe từ lần chúng ta chia tay”, một giọng nói âm độc, quái dị cũng không kém phần chói tai, khiến người ta lạnh sống lưng đột nhiên phiêu đãng mà tới.

Một bóng người đâm vào không gian mà Tô Minh đang đứng.

Xuất hiện trước mặt Tô Minh.

Hắn nở một nụ cười hung dữ.

Khuôn mặt bóp méo giống như khuôn mặt của yêu ma, lại như của một con quái vật, còn có vài phần dáng vẻ của tộc thú.

Đặc biệt là đôi con ngươi kia, hai sắc đỏ đen xen lẫn vệt rỉ máu kinh dị, phảng phất như địa ngục hoàng tuyền.

“Vui mừng không? Bất ngờ chứ?”, Chu Kình liên tục quát lên hai tiếng, khí tức trên cơ thể chẳng hề có loại cuồng bạo này!!!

Giống như đang phô trương thanh thế.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.