May mắn được nhìn thấy.
Ván cờ giữa viện trưởng và cô gái kia kết thúc rất nhanh chóng.
Khả năng chỉ có một giờ.
Ông ta xem không hiểu.
Nhưng ông ta nhớ rất rõ, sau khi kết thúc bàn cờ, cô gái kia có nói một câu: Quân trắng rơi xuống, tạo phúc trăm họ. Quân đen rơi xuống, văn minh phục hưng.
Rất rõ ràng.
Đến giờ vẫn còn nhớ.
Dù đã qua một tỷ năm?
Sau ván cờ, cô gái đó rời đi. Cô ấy nói, cô ấy phải tiếp tục đi con đường của mình.
Còn viện trưởng thì bế quan ngay sau ván cờ đó. Không lâu sau, viện trưởng đột phá, thành tựu cảnh giới Vô Thượng.
"Một câu không đầu không đuôi, thần thần thao thao. Chẳng lẽ chỉ thế là muốn sứ thần khoan dung cho hành vi càn rỡ của anh ta? Sợ rằng đầu óc của Tô Minh thật sự có vấn đề đi?", lúc này, khi mà bóng dáng mặc đồ trắng đang xuất thần, đây là suy nghĩ duy nhất trong đầu hầu hết tất cả mọi người ở toàn bộ thế giới Đại Thiên.
Dù sao, chẳng có ai sẽ nghĩ theo hướng có lẽ Tô Minh có sâu xa gì đó với học viện Hỗn Độn. Thứ nhất là do tuổi của Tô Minh, thứ hai là do lai lịch của Tô Minh, tuyệt đối không có khả năng này.
Tư Đồ Nhung, Tư Đồ Phụng và Tư Đồ Chính Trú đều thở phào nhẹ nhõm. Vừa rồi Tô Minh thần thần bí bí, bọn họ có hơi sợ hãi, còn tưởng rằng Tô Minh thật sự có thể lấy ra "lý do" nào đó, nào nghĩ đến...
Cái này?
Bên trong chiến trường Thần Ma.
Dù là Chu Kình hay Tử Diệu đều suýt chút nữa cười ra tiếng. Đó là sứ thần của học viện Hỗn Độn, đó là cấp bậc tồn tại có khả năng bao trùm, siêu việt toàn bộ nền văn minh Xương, sẽ tùy tiện bị một câu nói không đầu không đuôi của anh lừa gạt?
Muốn lừa dối thì anh cũng phải chọn đúng đối tượng chứ?
"Tự cho là thông minh", Tử Bình lại càng đánh giá như vậy, cực kỳ khinh thường. Thiên phú của anh quả thực kinh khủng, nhưng tâm tính và trí thông minh chắc chắn là số âm. Loại người này cho dù có chút thiên phú võ đạo cũng khiến người ta xem thường, sẽ không có tương lai, thậm chí còn sống không lâu, chỉ đến thế thôi.
Ngược lại là ý chí Đại Đạo.
Lại suy nghĩ rất nhiều.
Đặc biệt là lúc bỗng dưng cảm nhận được cảm xúc của bóng dáng áo trắng rõ ràng có sự biến hóa, dù chỉ rất nhỏ nhưng không hề giống ảo giác, sau khi Tô Minh nói ra câu kia, nó lập tức thấy giật mình. Trực giác nói cho nó biết, câu nói này của Tô Minh có lẽ có lai lịch lớn.
Chỉ chốc lát sau.
"Người trẻ tuổi, xin nhận cái cúi đầu của tôi. Tống Xạ Sơn xin phép thay mặt cho viện trưởng và toàn bộ học viện Hỗn Độn gửi lời chào trân trọng đến cậu", bóng dáng mặc đồ trắng lại... lại... lại vô cùng cung kính, nghiêm túc cúi đầu trước Tô Minh dưới hơn mười nghìn tỉ ánh mắt nhìn chăm chú.
Này... Đại Đạo phải sụp đổ.
Ý chí Đại Đạo cũng phải vỡ vụn.
Toàn bộ thế giới Đại Thiên đều phải chấn động đến biến thành hư vô!
Đờ mờ!
Chẳng thể tưởng tượng nổi...
Tư Đồ Nhung trực tiếp bị dọa đến sợ vỡ mật, tâm trạng biến động cực kỳ dữ dội khiến hắn tử vong tại chỗ.
Hắn lại... lại bị dọa đến chết khiếp.
Chính là "sợ chết khiếp" trong truyền thuyết.
Tư Đồ Phụng cũng chẳng khá hơn chút nào, gã run lập cập, cơ thể co giật không thể khống chế được, khí tức cả người hỗn loạn như muốn nhập ma.
Tư Đồ Chính Trú cũng lập tức quỳ xuống.
Trong chiến trường Thần Ma.
"...", hô hấp Chu Kình ngừng lại, đôi mắt khủng bố bỗng che kín vẻ cực kỳ sợ hãi, ghen ghét, không dám tin, oán độc, không cam lòng...
Di tích chỗ Chu Kình cũng suýt chút nữa sụp đổ.
Sau đó.
"Hồng hộc hồng hộc", Chu Kình điên cuồng hít thở, tiếng hít thở vô cùng thô nặng.
"Cho nên, mọi việc đều có thể mà, không phải sao?", đôi mắt đẹp của Đạm Đài Vô Tình lập tức sáng lên, vẻ mặt cô ta sáng láng, trong đôi mắt đẹp là vẻ chấn động và kiêu ngạo. Gương mặt tuyệt đẹp lập tức hiện lên nụ cười ngọt ngào, kiêu hãnh cực kì hiếm thấy, đẹp đến không cách nào hình dung, khiến người khác liếc mắt một cái là có thể đánh mất ba hồn sáu vía. Đồng thời cô ta hơi hơi quay đầu, nhìn thoáng qua Tử Bình và Tử Diệu.
Tử Bình và Tử Diệu đều há hốc miệng, không lên tiếng, nhưng cả người run rẩy lại biểu thị rõ bọn họ đang cực kỳ không bình tĩnh.
Một cái tát này thật là vang dội.
Giờ phút này.
Ở bên ngoài.
“Có lẽ tôi không chịu được cái cúi đầu của tiền bối đâu”, Tô Minh cúi đầu với bóng người áo trắng, cũng chính là Tống Xạ Sơn, cảm giác của Tô Minh vẫn khá tốt, huống chi học viện Hỗn Độn cũng có quan hệ sâu xa với thiên nữ Tạo Hóa.
“Nếu không chê, có thể gọi tôi một tiếng chú Tống”, Tống Xạ Sơn cười nói, ông ta đã đoán được đại khái Tô Minh và cô gái hào hoa phong nhã, một niệm văn minh sống, một niệm văn minh diệt kia có quan hệ rất sâu xa, nếu đã như vậy thì đương nhiên ông ta muốn tạo quan hệ gần gũi với Tô Minh rồi.
Thứ nhất là để báo ân.
Thứ hai là có thể tiếp tục có thiện duyên với thiên nữ Tạo Hóa.
“Chú Tống”, Tô Minh cũng không có ý kiến gì.
Nhìn thấy điều này, ở trên không.
Cuối vòm trời. Đại Đạo thật sự có chút ngồi không yên!
Thậm chí Đại Đạo chi ý còn đang lo lắng có nên tiếp tục nhằm vào Tô Minh hay không?
Nó có chút sợ hãi.
Khi Tống Xạ Sơn và cả học viện Hỗn Độn đều là chỗ dựa của Tô Minh, nếu còn tiếp tục nhằm vào Tô Minh, tiếp tục tính kế Tô Minh, nghĩa là muốn chết!
Nhưng mà.
Lúc nó đang dao động.
Đột nhiên.
“Không cần phải sợ học viện Hỗn Độn, bổn tọa sẽ giải quyết học viện Hỗn Độn cho cậu, điều cậu cần phải làm là nghĩ biện pháp giết chết Tô Minh!”, một giọng nói sâu xa truyền vào trong tai Đại Đạo.
Cái gì?
Âm thanh này.
Ý chí Đại Đạo chi ý rất kinh ngạc, bởi vì âm thanh này ở rất gần, mang đến cho nó một loại cảm giác vô địch.
Giống như có thể chôn vùi nó trong nháy mắt vậy.
Hơn nữa, có vẻ âm thanh này... có vẻ truyền đến từ một nơi cách xa vô số văn minh, hàng tỉ trượng hư không.
Đây là bản lĩnh gì vậy?
“Tiền... Tiền bối? Có phải... có phải ông là... là kẻ thù của thiên nữ Tạo Hóa kia không?”, Ý chí Đại Đạo kịp phản ứng lại, nó rất khẩn trương, kích động, hưng phấn, cũng rất sợ hãi...
“Không sai. Còn phải cảm ơn cậu”, âm thanh kia nói.
“Tiền bối, nếu ông đã tìm được thiên nữ Tạo Hóa kia rồi, vì sao không xuất hiện hoặc là phái người lại đây trực tiếp giết chết cô ta?”, Ý chí Đại Đạo thật sự không chờ được nữa.
Tốc độ trưởng thành của Tô Minh nhanh đến đáng sợ, nhất là thiên nữ Tạo Hóa vẫn đi theo bên cạnh Tô Minh, làm cho nó cực kỳ sốt ruột!
“Cậu có biết chỗ của bổn tọa bây giờ cách chỗ cậu, cách nền văn minh Xương xa thế nào không?”, âm thanh kia thản nhiên nói: “Xa cũng không phải vấn đề, vấn đề là cách vô số văn minh, giữa các nền văn minh là có hàng rào văn minh, muốn phá vỡ vô số hàng rào văn minh để đến đó, cho dù là bổn tọa cũng cần thời gian ba đến năm năm, đó đã là tốc độ nhanh nhất rồi đấy”.
Ba đến năm năm?
Ý chí Đại Đạo lại buồn bực.
Ba đến năm năm thì lâu lắm .
“Cậu không cần lo lắng, tuy rằng tạm thời bổn tọa còn không thể đến nền văn minh Xương, nhưng bổn tọa vẫn có cách để cảnh cáo học viện Hỗn Độn của nền văn minh Xương, cậu cứ việc nhằm vào, nghĩ hết biện pháp để giết chết tên nhóc đó”.
Ý chí Đại Đạo có chút vui sướng.
Thì ra là thế.
Nói như vậy, thật ra có thể ...
“Bổn tọa có thể đồng ý với cậu, nếu cậu có thể giết chết người trẻ tuổi bên cạnh thiên nữ Tạo Hóa trước khi bổn tọa xuống, như vậy đến khi bổn tọa đến đó sẽ có thể ban cho cậu một vài thứ cậu muốn, ví dụ như căn nguyên đại đạo”.
“Vâng vâng vâng, tiền bối, nhất định tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ!”, Đại Đạo kích động.
Căn nguyên đại đạo là thứ mà nó khát vọng nhất.
Thực lực của nó sẽ lớn dần, mặt khác cũng không cần dùng cái gì cả, chỉ cần dùng đến căn nguyên đại đạo thôi.
Nếu có đủ căn nguyên đại đạo, thậm chí nó có thể lớn dần thành ý chí của nền văn minh Xương, hoặc có thể nói là đứng đầu nền văn minh.
Nó cũng có dã tâm của mình.
“Tô Minh!”, Đại Đạo ở trên chín tầng trời nhìn xuống, sát ý với Tô Minh càng nhiều hơn.
Cùng lúc đó.
“Keng!”
Ma La Kiếm, động.
Ở ngay trước mặt Tống Xạ Sơn.
Tô Minh đột nhiên ra tay, đâm một kiếm về phía Tư Đồ Phụng.
Một kiếm khủng bố kia.
Hạ xuống.
Sạch sẽ lưu loát.
Quá mạnh mẽ.
Cũng quá nhanh chóng.
Khiến Tư Đồ Phụng không thể tránh né được.
“Phụt...”
Tư Đồ Phụng hóa thành mưa máu.
Trên thực tế, nếu Tống Xạ Sơn muốn ngăn cản thì cũng có thể làm được, mà chỉ có ông ta mới có thể làm được.
Nhưng đương nhiên ông ta sẽ không ngăn cản.
Thậm chí nếu Tô Minh không ra tay, ông ta cũng sẽ giúp Tô Minh giết Tư Đồ Phụng.
So với thanh niên Tô Minh này có quan hệ sâu xa với cô gái hào hoa phong nhã kia, mười nghìn tên hay một trăm nghìn tên Tư Đồ Phụng cũng chẳng là cái gì cả. Tư Đồ Phụng đã chết, Tư Đồ Nhung cũng đã chết, Tư Đồ Chính Trú cũng không dám có một chút căm thù hay sát ý nào cả, hắn ta đang nằm rạp trên mặt đất! Run rẩy!
“Nhóc Tô, đường của mình thì phải tự mình đi, chú Tống mong rằng sẽ sớm được gặp cậu ở học viện Hỗn Độn”, Tống Xạ Sơn đột nhiên mở miệng.
Sau đó.
Ông ta trực tiếp biến mất.
Nhưng trước mặt Tô Minh lại có một cái nhẫn đang lơ lửng.
“Cái nhẫn này xem như quà gặp mặt của chú Tống dành cho cậu”, giọng nói của Tống Xạ Sơn truyền đến bên tai Tô Minh, đồng thời Tống Xạ Sơn cũng nghiêm túc nói thêm: “Bên trên tạm thời sẽ không dám tự mình ra tay đối phó với cậu, trước khi cậu đến Thành Đế Chứng Đạo cũng sẽ như thế, học viện Hỗn Độn không thể ra mặt giúp cậu được, tất cả đều phải dựa vào chính cậu. Mặt khác, vừa rồi có một âm thanh cảnh cáo tôi, chắc hẳn âm thanh đó đến vì thiên nữ Tạo Hóa tiền bối”.
Cái gì?
Ánh mắt Tô Minh trở nên độc ác.
Cùng lúc đó.
“Còn nhiều nhất là năm năm”, thiên nữ Tạo Hóa cũng mở miệng nói, Tống Xạ Sơn bị cảnh cáo, đương nhiên cô ấy cũng cảm nhận được đôi mắt đến từ bên ngoài hàng tỷ nền văn minh: “Nhóc Tô, trong vòng năm năm, nếu anh không thể hoàn toàn khai phá hết kho tàng huyết mạch của anh...”
Thiên nữ Tạo Hóa thở dài.
Có lẽ một hy vọng duy nhất chính là ngay cả bọn họ cũng không nhìn thấu kho tàng huyết mạch đi?
Tô Minh trầm mặc.
Thiên nữ Tạo Hóa có bao nhiêu vô địch, anh biết rõ, ngay cả học viện Hỗn Độn cũng phải kính trọng thiên nữ Tạo Hóa! Cũng từng được thiên nữ Tạo Hóa chỉ bảo!
Như vậy người có thể đuổi giết thiên nữ Tạo Hóa, có thể trở thành kẻ địch của thiên nữ Tạo Hóa.
Phải mạnh đến thế nào chứ?
Nhưng.
Tô Minh cũng không sợ hãi.
Cho dù năm năm sau, anh thật sự phải chịu chết cùng với thiên nữ Tạo Hóa.
Cũng không hề hối tiếc.
Mấy năm nay không có thiên nữ tiền bối, anh căn bản sẽ không đi được đến một bước này.
Tình hữu nghị giữa hai người đã không cần gì diễn tả bằng ngôn ngữ nào nữa.
“Nhóc Tô, tạm thời không cần nghĩ nhiều như vậy, năm năm vẫn rất lâu, bây giờ điều duy nhất mà anh phải lo lắng vẫn là làm như thế nào để giết chết Ý chí Đại Đạo. Yên tâm đi, nhất định kẻ địch của bản thiên nữ cũng sẽ cho Ý chí Đại Đạo một ít lo lắng, tiếp theo Ý chí Đại Đạo sẽ dùng hết sức, càng thêm điên rồ để đối phó với anh”, Thiên nữ Tạo Hóa lên tiếng nói.
“Thiên nữ tiền bối, cô yên tâm đi”, Tô Minh hít sâu một hơi, sau đó nhìn về phía Độc Cô Nguyên: “Cô Độc Cô, chúng ta nên vào chiến trường Thần Ma thôi!” “Được...”, Độc Cô Nguyên không biết nên hình dung cảm giác của mình như thế nào nữa, dù sao cũng là có chút ngây ngốc lơ mơ.
Dù sao Tô Minh còn có cả quan hệ với học viện Hỗn Độn mà.
Bối cảnh này!
Vô địch.
Huống chi bản thân Tô Minh còn có thực lực giết chết Tư Đồ Phụng chỉ trong nháy mắt!
Nói thật, lúc trước ở trên tàu con thoi chiến đấu, tuy Độc Cô Nguyên có chút tò mò về Tô Minh, nhưng vẫn cảm thấy kiêu ngạo nhiều hơn.
Dù sao, Tô Minh chỉ là một thanh niên ở thế giới Tiểu Thiên, cho dù có yêu nghiệt thế nào thì vận mệnh cũng có hạn, cũng không thể so được với vô số yêu nghiệt, thiên tài ở vực Hỗn Độn được.
Nhưng bây giờ...
Suy nghĩ của cô ta đã thay đổi ba trăm sáu mươi độ.
Thậm chí lúc cô ta nói chuyện với Tô Minh, hay lúc Tô Minh nhìn về phía cô ta, cô ta còn có chút áp lực khó hiểu.
Thậm chí cô ta lại đột nhiên nghĩ đến: Nếu có cơ hội thì hãy tiếp xúc với Tô Minh nhiều vào, cậu ta thật sự rất mạnh, nhỡ may thích hợp với con thì sao?
Một lát sau.
Tô Minh, Độc Cô Nguyên, Tiền Sơn Sơn, Vương Thừa Dịch, Trương Khả.
Năm người trực tiếp tiến vào cánh cửa trận pháp của chiến trường Thần Ma.
“Lần này, chắc hẳn sẽ chết nhỉ?”, lúc nhìn thấy Tô Minh không chút do dự tiến vào chiến trường Thần Ma, Ý chí Đại Đạo trên chín tầng trời cười lạnh, cũng nhẹ nhàng thở ra.
Nó dám chắc sẽ biến chiến trường Thần Ma thành nơi chôn cất của Tô Minh.
“Chu Kình, giết Tô Minh đi”, Ý chí Đại Đạo trực tiếp truyền âm cho Chu Kình.
“Học viện Hỗn Độn...”, thật ra Chu Kình không nghi ngờ mình có thể giết Tô Minh, bởi vì thực lực bây giờ của hắn quá mạnh mẽ, nhưng lại biết rõ quan hệ của Tô Minh và học viện Hỗn Độn!
“Thứ nhất, nếu cậu không giết Tô Minh, Tô Minh tiến vào chiến trường Thần Ma cũng sẽ giết cậu, cậu có lựa chọn sao?”
“Thứ hai, bổn tọa còn không sợ trêu chọc học viện Hỗn Độn thì cậu sợ cái gì? Cho dù có chuyện gì thì cũng không đến lượt cậu phải chịu, bổn tọa không sợ hãi học viện Hỗn Độn, đương nhiên có đạo lý của bổn tọa”.
. . .
“Tôi đồng ý”, Chu Kình nói bằng giọng hơi khàn.
“Tô Minh, Chu Kình chính là món ăn đầu tiên mà bổn tọa chuẩn bị cho cậu, bổn tọa đã gần như nắm giữ 9,9 chiến trường Thần Ma rồi, ngoại trừ đỉnh Thần Ma trong truyền thuyết ra, bổn tọa đã gần như là người đứng đầu chiến trường Thần Ma rồi, mạng của cậu đã không còn là thứ cậu có thể nắm trong tay nữa”, Ý chí Đại Đạo có được sự tin tưởng tuyệt đối! Ngay sau đó.
Đột nhiên.
Trên không trung của thế giới Đại Thiên.
Chập chờn.
Màu tím chập chờn.
Không gian chập chờn.
Thuộc tính chập chờn.
Trong phút chốc, hàng tỷ tu giả võ đạo ở thế giới Đại Thiên đều nhìn lên vòm trời.
Rất nhanh, một cái màn hình khí tức rất lớn, che lấp cả mặt trời xuất hiện.
Càng kinh khủng hơn là trên màn hình khí tức kia, dĩ nhiên là đám người Tô Minh, Độc Cô Nguyên, Tiền Sơn Sơn.
Nói một cách khác, trên màn hình khí tức kia đang chiếu ra cảnh tượng ở trong chiến trường Thần Ma, dù sao đám người Tô Minh đã sắp tiến vào chiến trường Thần Ma rồi!
“Đáng chết! Quả nhiên chiến trường Thần Ma là một ván cờ chết!” trong hoàng triều Bất Tử, Đạm Đài Chân Thương vô cùng sợ hãi, giận dữ và kiêng kị.
Cũng không khó để biểu diễn hình ảnh đồng bộ khí tức này, nhưng điều khó chính là thứ đang được chiếu ra chính là cảnh trong chiến trường Thần Ma...
Có nghĩa là Ý chí Đại Đạo đã... đã nắm giữ chiến trường Thần Ma trong tay tới một trình độ quá đáng sợ rồi.
Trình độ nắm chắc trong tay như thế đúng là không thể tưởng tượng nổi.
Dù sao, lai lịch của chiến trường Thần Ma tương đối lớn.
Theo lý thuyết, nó cũng không phải là thứ mà Ý chí Đại Đạo có thể nắm trong tay được.
Nhưng sự thật lại đang hiện ra trước mắt.
“Ý chí Đại Đạo giỏi thật đấy, rốt cuộc nó muốn làm gì?”, Đạm Đài Chân Thương thật sự đã kiêng kỵ Ý chí Đại Đạo đến một mức độ không có cách nào hình dung rồi, bạn sẽ không biết rốt cuộc Ý chí Đại Đạo này còn che giấu bao nhiêu chiêu trì nữa đâu.
“Càng đáng sợ hơn là rõ ràng Tô Minh và học viện Hỗn Độn không hề ngừng liên hệ, nhưng Ý chí Đại Đạo chẳng những không từ bỏ sát ý hay việc nhắm vào Tô Minh, mà ngược lại càng tăng thêm. Từ một ý nghĩa nào đó, hình ảnh đồng bộ này đang khiêu khích học viện Hỗn Độn”, một vài vị lão tổ cấp bậc Đại Đế của hoàng triều Bất Tử đều xuất hiện ở bên cạnh Đạm Đài Chân Thương, một vị lão tổ trong đó nói.
“Vốn dĩ khi quan hệ của Tô Minh và học viện Hỗn Độn bị lộ, có lẽ là không có một thế lực nào trong thế giới Đại Thiên dám nhằm vào Tô Minh nữa, Tô Minh chắc chắn sẽ an toàn ở thế giới Đại Thiên. Nhưng bây giờ, Ý chí Đại Đạo không hề kiêng dè mà làm ra chuyện này, hình như đang nói cho mọi người biết không cần sợ hãi học viện Hỗn Độn, học viện Hỗn Độn sẽ không bởi vì một nhân vật nhỏ như Tô Minh mà chống lại cả thế giới Đại Thiên đâu? Hơn nữa, học viện Hỗn Độn thật sự không có phản ứng gì cả!”, một vị lão tổ khác mở miệng nói.