Cũng coi như đen đủi thật, sao lại dây vào em trai của cậu chủ Tư Đồ chứ?
Đúng là không có ai đen đủi hơn nữa.
“Cậu là Tô Minh?”, Tư Đồ Phụng hỏi, nhìn về phía Tô Minh với giọng nói bình thản nhưng lại khiến người khác ớn lạnh.
“Anh Phụng! Trong chuyện này có chút hiểu lầm…”, chưa đợi Tô Minh lên tiếng thì Độc Cô Nguyên đã nói trước.
Trực giác nói cho cô ta biết Tư Đồ Phụng vô cùng mạnh.
Lần này còn khủng khiếp hơn rất nhiều so với lần trước gặp gã. Vì vậy cô ta rất muốn cứu Tô Minh.
“Tôi hiểu rõ tính cách của em trai mình, kể cả tôi không có mặt ở đó nhưng tôi vẫn hiểu rõ, nhất định là em trai tôi chọc giận cậu chủ Tô đây”, Tư Đồ Phụng ngắt lời Độc Cô Nguyên.
Độc Cô Nguyên ngây người ra, sau đó…
Tư Đồ Phụng nở nụ cười khiến người ta ớn lạnh, ánh mắt nhìn về phía Tô Minh, nói: “Nhưng vậy thì đã sao? Khiến em trai tôi không vui thì đều là tội chết, kẻ đó phải nếm thử nỗi đau khổ chốn nhân gian”.
Trong lúc nói chuyện, Tư Đồ Phụng ngẩng đầu lên nhìn Tô Minh, làm tư thế, nói: “Mời! Cho cậu cơ hội được xuất chiêu”.
Giọng nói vô cùng lạnh lùng, sát khí ngút trời.
Tô Minh không nói gì.
“Thằng khốn! Tiếp tục hống hách đi! Sao không dám nói gì thế? Lúc ở tàu con thoi tác chiến chẳng phải mày đã cảnh cáo tao sao? Bây giờ sao không nói gì? Ha ha…”, Tư Đồ Nhung phấn khích, nói.
Hắn nhe răng nói, cảm xúc phấn khích cực độ, nhìn Tô Minh với vẻ chế giễu.
“Xoẹt!”, Tư Đồ Nhung chưa nói hết câu thì Tô Minh đã ra tay.
Một đường kiếm quang đâm vào xương, kiếm đã khóa chặt Tư Đồ Nhung.
Dường như Tô Minh không nghe thấy những lời bá đạo khiêu chiến của Tư Đồ Nhung ban nãy và cũng không thèm nhìn Tư Đồ Phụng một cái.
Vô cùng chấn động!
Dù sao thì ban nãy Tô Minh cũng không lên tiếng ứng chiến với Tư Đồ Phụng. Thoạt nhìn dường như không dám ứng chiến, chỉ muốn chạy trốn.
Nhưng cảnh tượng trước mặt…
Wao!
Thật sự không dám ứng chiến, ý đồ chạy trốn? Vậy mà lúc này không nói gì lại ra tay định giết chết Tư Đồ Nhung trước mặt Tư Đồ Phụng?
Đây rõ ràng còn mạnh hơn cả việc đồng ý ứng chiến.
Tư Đồ Nhung bị kiếm của Tô Minh khóa chặt, suýt nữa bị khí tức của kiếm băm ra thành trăm mảnh.
Vẻ lạnh lùng đó!
Vẻ tuyệt vọng đó!
Mùi vị sắp gặp thần chết dâng lên đến mức khó diễn tả. Nhưng cũng may Tư Đồ Phụng ở bên cạnh. Gã thấy tức giận, không ngờ Tô Minh lại dám ra tay? Nhưng ban nãy Tô Minh dám có ý đồ giết em trai Tư Đồ Nhung, nếu không giết thì làm sao giải hận được.
“Tự tìm cái chết!”
Sát ý bùng cháy, thân người Tư Đồ Phụng khẽ động chắn trước mặt em trai, trong tay nắm chặt đao cong lớn, ánh sáng lấp lánh, đao ý vút lên trời.
Nhanh, nhanh đến mức chấn động.
Đao này đến trước mặt va chạm với kiếm quang của Tô Minh.
“Tốc độ ra tay cũng được đấy”, Tô Minh nhìn thấy vậy, trong lòng không khỏi kinh ngạc.
Tốc độ ra tay như này đúng là người mạnh nhất trong lứa thanh niên mà anh từng gặp. Hơn nữa còn hơn người xếp thứ hai rất nhiều.
Chỉ dựa vào tốc độ ra tay vô địch như này đã có thể giết chết trăm tên Chung Ly Tĩnh rồi.
Nhưng đối với Tô Minh mà nói dường như chả là gì. Tốc độ ra tay có nhanh đến nỗi nào nhưng dưới ánh mắt thần hồn khủng khiếp của anh thì đều có thể nắm bắt rất rõ. Thậm chí, nếu anh muốn dùng đến quy luật không gian đoạn thứ năm thì tốc độ ra tay còn nhanh hơn Tư Đồ Phụng.
Trong chớp mắt không cho mọi người có mặt ở đây cơ hội được nhìn rõ và phản ứng, một đao một kiếm đã va vào nhau.
“Két…”, cú va chạm này như khiến trời đất chia đôi.
Hư không bị xé rách thành vết nứt không nhìn thấy điểm cuối.
Đao kiếm va vào nhau dẫn đến sức va chạm khủng khiếp.
Đồng thời lúc này…
“Bụp, bụp, bụp”, Tư Đồ Phụng liên tiếp lùi về sau mấy bước rồi mới dừng lại. Lúc dừng lại, khóe miệng đỏ ửng, nội tạng cũng vỡ nát.
Tư Đồ Phụng bị thương!
Hơn nữa, vết thương không hề nhẹ!
Hơi thở của Tư Đồ Phụng trở nên gấp gáp!
Từ tận sâu đáy lòng, gã vô cùng chấn động, như sóng thần ập đến.
Gã không dám tin, làm sao có thể như thế?
Không ngờ Tư Đồ Phụng lại thua một tên nhóc ở cảnh giới Dung Đạo ở thế giới Tiểu Thiên?
Kể cả cộng hợp tất cả ác mộng trước đây của gã thì cũng không thảm khốc như lúc này.
“Chuyện này…”, Độc Cô Nguyên ở bên cạnh không ngừng run rẩy, ánh mắt đẹp đờ đẫn như cô ngốc.
Tư Đồ Nhung còn hơn thế, suýt nữa mềm nhũn người ra.
Còn hơn triệu người có mặt ở đây thì ngất đi, tâm ý hoàn toàn suy sụp.
Có ai dám tin vào cảnh tượng kinh khủng trước mặt? “Cũng được!”, Tô Minh lẩm bẩm một câu. Kiếm ban nãy dùng không ít thực lực của anh, có cả sức mạnh ngưng tụ của thần thông không gian, sức mạnh vượt quá 50 tỷ kg, cộng với quy luật không gian và kiếm ý gần chạm đến cấp bậc phản phác quy chân, tất cả anh đều dùng đến cả.
Kiếm này người khác không rõ nhưng Tô Minh rất rõ, nó vô cùng mạnh.
Vậy mà đối phương đỡ được.
Mà chỉ bị thương thôi.
Đúng là không tồi!
Tất nhiên, cũng chỉ là được thôi!
Tô Minh quét nhìn Tư Đồ Phụng một cái, thản nhiên nói: “Trước đó anh nói nhường tôi ra tay trước một chiêu, bây giờ câu nói đó còn có hiệu lực không?”
Ban nãy anh định giết Tư Đồ Nhung nhưng Tư Đồ Phụng chắn lại.
Cái này không được tính là ứng chiến hay sinh tử đấu đơn.
Tư Đồ Phụng cũng không nhường quyền ban nãy, dù sao thì gã cũng phải cứu em trai mình.
“…”, sắc mặt Tư Đồ Phụng không ngừng run rẩy.
Tính cái quái gì?
Làm sao mà vẫn tính được?
Trước đó gã nghĩ Tô Minh chỉ là con kiến nhãi nhép vì vậy mới nói là ‘nhường một chiêu’.
Nhưng bây giờ gã đã biết được thực lực của Tô Minh thì làm sao dám nhường nữa?
Nhường một chiêu thì đồng nghĩa với việc gã phải chết.
“Anh nhìn xem! Anh không dám rồi! Đúng là nuốt lời, ngại quá nhỉ? Vì vậy nếu có xuống địa ngục mà định nói khoác thì phải tìm đúng đối tượng nha, không phải ai cũng để mặc cho anh giả bộ nói khoác như vậy đâu”, Tô Minh hừ lạnh một tiếng, nói.
Lời nói chẳng khác nào tát vào mặt gã.
Ý tứ không hề kiêng kị.
“…”, Tư Đồ Phụng có bao giờ bị sỉ nhục như này đâu?
Khí tức toàn thân sục sôi khiến gã mất kiểm soát.
“Hay là như này đi! Tôi nhường anh ra chiêu trước, được không?”, sau đó Tô Minh đột nhiên làm tư thế tay.
Câu nói như tặng cho Tư Đồ Phụng một quyền trước. Điều này khiến mọi người hoàn toàn không thể ngờ tới.
Dì Dương cũng thấy tiếc, vì dù sao Tô Minh cũng khiến bà ta bất ngờ.
Tô Minh quá yêu nghiệt!
Chưa đến 25 tuổi mà đã…
Kể cả có thể thắng được Tư Đồ Phụng một chút thì cũng là kỳ tích không tưởng rồi.
Yêu nghiệt này mà đưa đến khu vực Hỗn Độn thì đúng là độc nhất vô nhị.
Nhưng bà ta cảm thấy Tô Minh hơi hống hách, tính cách và tâm ý không vững.
Chưa đợi Độc Cô Nguyên nói gì thì đột nhiên…
“Đao lạc nhân gian!”, Tư Đồ Phụng ra tay không báo trước như một kẻ đánh lén.
Hơn nữa đao này không hề đơn giản.
Vô cùng không đơn giản.
Dì Dương ẩn nấp trong không gian mà lúc này sáng mắt lên, vô cùng chấn động.
Đao pháp này là chiêu thức thứ ba trong ‘Thần Đao Kinh’, là đao kỹ vô cùng đẳng cấp có chút danh tiếng ở khu vực Hỗn Độn.
Tư Đồ Phụng cũng còn trẻ mà đã tu luyện ‘Đao lạc nhân gian’ đến cảnh giới Viên Mãn rồi.
Không chỉ vậy, đao này còn chứa đao ý ở cấp bậc phản phác quy chân, đao ý ở cấp bậc này là vô cùng khủng khiếp.
Điều quan trọng là Tư Đồ Phụng đã kết hợp hoàn hảo giữa đao ý và đao kỹ rồi.
Ngoài ra đao này còn thêm khí tức hỗn độn, đồng thời kết hợp vô cùng hoàn hảo.
Đao này thật sự vô cùng mạnh.
Nói thật thì không phải vì cảnh giới của Tư Đồ Phụng không đủ mà chỉ e đao này có thể uy hiếp đến bà ta rồi.
“Tô Minh có thể cản được không?”, dì Dương có chút mong đợi nhưng trong lòng thì vẫn nghĩ là Tô Minh không cản được.
Không thể nào cản được.
Nhưng…
Dì Dương theo bản năng nhìn về phía Tô Minh, sau đó suýt nữa đi ra khỏi khe nứt hư không, suýt nữa chấn động đến nỗi cắn đứt lưỡi.
Bà ta… Bà ta nhìn thấy gì thế này?
Tô Minh không cản và cũng không né tránh, dường như biến thành khúc gỗ vậy?
Tô Minh thật sự đứng ở đó nhường một chiêu sao? Thật sự như vậy sao?
Hơn nữa, giống như kiểu tự sát vậy? Thật sự nhường đối phương?
Điên rồi? Không!
Đây không phải là điên!
Đây chắc là đầu bị úng nước của tất cả ao hồ, sông ngòi, biển cả ở thế giới Đại Thiên chăng?
Dì Dương là lão tiền bối sống hàng trăm triệu năm, là người có tâm ý vững như nào mà lúc này lại nói ra câu này?
Trên thực tế, đến bản thân Tư Đồ Phụng cũng không dám tin.
Gã không tin là Tô Minh lại nhường một chiêu như vậy.
Gã cũng không mong đợi gì.
Gã đột nhiên đánh lén như vậy là muốn chiếm ưu thế trước nhưng cảnh tượng trước mặt…
Một lát sau, quá nhanh cứ như ảo giác, đao của Tư Đồ Phụng chém xuống trước người Tô Minh.
Đao quang va vào Tô Minh thì mọi người như nhìn thấy cảnh tượng rất rõ ràng.
“Hay lắm!”, Tư Đồ Nhung hét lớn một tiếng, kích động như mạch máu vỡ tung.
Con người của hàng triệu người ở đây cũng run rẩy không dám tin, đầu như bị búa đập, họ đều phản ứng lại. Dường như… Dường như Tô Minh nhường một chiêu thật? Tô Minh cứ đứng đó không nhúc nhích như khúc gỗ vậy?
Không khí vô cùng yên tĩnh thì đột nhiên…
Trên cổ Tô Minh xuất hiện máu tươi.
“Nhường anh một chiêu, anh phát huy như này sao?”, Tô Minh giơ tay lên sờ vào vết máu ở cổ. Vừa dùng tay sờ vào thì vết máu biến mất, hoàn toàn hồi phục.
Ừm!
Nói cho cùng thì như rách tí da thôi.
Tô Minh có chút thất vọng.
Còn tưởng rằng Tư Đồ Phụng có thể giúp anh khảo nghiệm được sức chiến đấu của cây Thế Giới và sức phòng ngự cơ.
Kết quả là… Tư Đồ Phụng cũng vô dụng.
Nếu Tô Minh dám làm bia đỡ đạn thì nắm chắc tuyệt đối rồi. Kể cả chiêu này của Tư Đồ Phụng có thể cắt đầu anh thì anh cũng không để ý.
Máu thần cộng với kho tàng huyết mạch và sức sống tuyệt đối của cây Thế Giới giúp anh có thể mọc đầu rất nhanh mà không bị tổn thất gì.
Trong suy đoán của Tô Minh thì Tư Đồ Phụng thể nào cũng cố gắng một chiêu cắt đứt cổ họng mình chăng? Hoặc là đâm xuyên tim của mình?
Kết quả…
Không đúng cái nào!
Đúng là rác rưởi.
“Cậu… Cậu… Cậu…”, Tư Đồ Phụng như sụp đổ, tim ý cũng vỡ tan, toàn thân run rẩy. Tư Đồ Phụng đã như vậy thì nói gì đến những người khác.
Dì Dương cũng không dám tin vào mắt mình.
Độc Cô Nguyên thì kích động đến nỗi trán toát mồ hôi, trong lòng đều là nỗi kinh hoàng.
Còn Tư Đồ Nhung thì mềm nhũn người ra, đứng cũng không vững.
“Nhường anh một chiêu mà anh không tranh thủ, tiếp theo thì đến lượt tôi đoạt mạng em trai của anh rồi”, Tô Minh lên tiếng nói. Trong lúc nói anh còn đặc biệt nhìn về phía Tư Đồ Nhung đang mềm nhũn trên đất: “Lúc ở trên tàu con thoi tác chiến tôi đã cảnh cáo anh là, đừng trêu vào tôi, nếu không thì tôi sẽ giết anh nhưng anh lại không tin, haiz…”.
“Ông Trú! Ông Trú!”, một lát sau Tư Đồ Phụng đột nhiên hét lớn.
Trên không trung đột nhiên xuất hiện một ông lão đầu trọc, lông mày dài.
Ông ta một bước đã bước ra bên ngoài rồi đi đến trước mặt Tư Đồ Phụng và Tư Đồ Nhung.
Ông ta là người bảo vệ của Tư Đồ Phụng, tên là Tư Đồ Chính Trú, là một vị trưởng lão của nhà Tư Đồ, bất cứ lúc nào cũng ở bên cạnh Tư Đồ Phụng.
“Chàng trai! Cậu thắng rồi! Nhưng hai hậu thế của nhà Tư Đồ không thể chết ở đây được, nếu không thì không dễ ăn nói với nhà Tư Đồ, cậu cũng thế. Ý chí Đại Đạo ở thế giới các cậu càng khó ăn nói với nhà Tư Đồ”, Tư Đồ Chính Trú nhìn Tô Minh, nói.
“Đúng là cách nói quen thuộc”, Tô Minh cười, bất đắc dĩ nói: “Đánh bại kẻ trẻ tuổi thì lại ông lão dẫn xác đến. Vở kịch như này tôi gặp không dưới một lần rồi”.
Tô Minh nhìn Tư Đồ Phụng, nói: “Nhớ lại vẻ giả bộ lạnh lùng, cao ngạo, cao quý của anh lúc trước, kết hợp với dáng vẻ nấp sau lưng một ông lão, đúng là nực cười”.
“Im mồm! Thiên phú võ đạo của cậu cao hơn tôi, thực lực mạnh hơn thì đã sao? Cậu mãi mãi chỉ là con kiến nhỏ bé của thế giới Tiểu Thiên thôi. Nhà Tư Đồ có thể di chết cậu bất cứ lúc nào”, Tư Đồ Phụng phẫn nộ hét lớn, tâm ý như sụp đổ. Tiếng hét cộng với sự phẫn nộ của gã thật sự không hợp với tâm thái trước đó, cảm giác như hai người khác nhau hoàn toàn.
“Cậu chủ Tô! Có cần tôi giúp cậu cảnh cáo lũ không biết liêm sỉ này không?”, lúc này bên tai Tô Minh đột nhiên vọng lại giọng nói của Hỗn Độn Long Quy.
Hỗn Độn Long Quy đã chứng đạo thành đế, kể cả lúc này không ở đây nhưng bà ta vẫn có thể quan sát tất cả mọi thứ diễn ra ở chiến trường Thần Ma.
Hiện giờ nhìn thấy có người ỷ mạnh bắt nạt người khác thì bà ta vẫn có thể ra tay.
Lúc đó ý chí Đại Đạo đã nói, trưởng bối sẽ không ra tay, bây giờ thì sao?
Trưởng bối đã ra tay, đã thế còn đến từ khu vực Hỗn Độn thì tất nhiên bà ta không thể đứng nhìn rồi.
“Không cần đâu tiền bối! Tôi có thể xử lý được”, Tô Minh nói, trong lòng có khao khát muốn thử. Tư Đồ Chính Trú chắc chắn là rất mạnh nhưng áp lực mà ông ta mang lại không phải đòn chí mạng. Trong lúc thật sự phải liều mình, ai giết chết ai thì còn chưa biết, trong lòng Tô Minh thầm dấy lên ý chí chiến đấu vô cùng mạnh.
“Ông già! Ông có biết trước đây gặp phải kiểu này thì tôi sẽ làm như thế nào không?”, Tô Minh hỏi lại mà không vội vàng.
Tô Minh lại nói: “Tôi giết chết cả già lẫn trẻ”.
Lời nói vừa dứt thì không khí vô cùng yên tĩnh.
What?
Ý của Tô Minh là…
Định giết chết cả Tư Đồ Chính Trú sao?
Chuyện này…
Dì Dương hít một hơi thật sâu…
Đám người Độc Cô Nguyên, Vương Thừa Dịch suýt nữa ngất đi.
Tô Minh như làm mới nhận thức về sự hống hách và bá đạo của họ.
Xem ra Tô Minh không hề nói đùa.
Đột nhiên, Tư Đồ Chính Trú toát lên sát ý vô cùng mạnh.
Bất luận là hư không hay là ở đâu thì đều bắt đầu sụp đổ, không khí bắt đầu biến đổi, nhiệt độ cũng giảm dần đến lạnh băng.
Tư Đồ Chính Trú phẫn nộ thì đúng là kinh khủng.
Việc đó hoàn toàn có thể ảnh hưởng đến đạo vận, tự nhiên và thuộc tính.
Thực lực này còn khiến người ta kinh ngạc.
“Ông Trú! Nói nhiều với hắn làm gì? Giết hắn đi”, Tư Đồ Phụng đã không thể đợi nổi, trong lòng không thể chấp nhận nổi. Một chàng trai chưa đến 25 tuổi có thể đánh bại mình, nếu người này không chết thì gã không yên tâm được. Nếu Tô Minh không chết thì tâm ý của gã không thể phục hồi được. Nếu Tô Minh còn sống thì cái bóng này sẽ làm đứt con đường võ đạo của gã.
Tư Đồ Chính Trú đang định ra tay thì đúng lúc này…
Trời đất đột nhiên biến đổi.
Cuối chân trời dấy lên ý chí Hỗn Độn hình hoa sen.
Mọi thứ đều khủng khiếp khiến người ta có cảm giác sợ hãi khó diễn tả.
Lúc này tất cả sinh linh ở thế giới Đại Thiên đều cảm thấy mình thật nhỏ bé.
Ngoài cấp bậc Đại Đế thì những người khác đều cảm thấy run rẩy.
Đây là tâm ý của sự tự ti.
Thậm chí có những người còn không dám nhúc nhích, dường như thời gian và không gian đều ngưng đọng.
Một lát sau, hoa sen Hỗn Độn vô cùng chấn động và không nhìn thấy liền xuất hiện thành một đường ánh sáng hình người.
Người này đúng kiểu thư sinh.
Phải nói thế nào nhỉ? Rất bình thường.
Nhưng nhìn một cái thì cảm thấy huyết mạch của mình bị thiêu đốt khủng khiếp. Cả thế giới Đại Thiên chợt im lặng, im lặng như chết.
Sau đó.
"Ra mắt thượng sứ học viện Hỗn Độn".
"Ra mắt thượng... thượng sứ học viện Hỗn Độn".
"Xin chào thượng sứ học viện Hỗn Độn".
...
Ngoài Đại Đế, chỉ cần là có thể chứng đạo thành Đế đang ẩn núp trong hơn mười ngàn tỷ tu giả võ đạo ở thế giới Đại Thiên, bất kể là Viên Châm, Hỗn Độn Long Quy hay một số Đại Đế cổ mới đầu thai tỉnh dậy thì đều kính cẩn mở miệng chào. Từng giọng nói của Đại Đế vang vọng cả thế giới!
Đù! Thật sự quá chấn động!
Không có lời nào có thể diển tả nổi trường hợp này. Chỉ một bóng người đã khiến hơn mười Đại Đế lên tiếng chào đón, mà còn kính cẩn nữa chứ. Rốt cuộc... đối phương là ai?
Thượng sứ học viện Hỗn Độn?
Kế tiếp, sự chấn động ấy vẫn chưa kết thúc. Chỉ thấy đường chân trời dập dờn ánh tím, mơ hồ hiện ra một khuôn mặt, đó chính là ý chí đại đạo.
"Xin chào thượng sứ học viện Hỗn Độn", ý chí đại đạo thế mà... thế mà lại mở miệng, mà còn hạ mình nữa chứ!
"Ực!"
Lúc này, đám người Độc Cô Nguyên, Vương Thừa Dịch, Tiền Sơn Sơn đều bị dọa run rẩy như sắp ngất xỉu, nuốt nước miếng, nhìn chằm chằm vào bóng người trên đóa hoa sen Hỗn Độn kia.
Đó là thượng sứ học viện Hỗn Độn trong truyền thuyết ư?
Trời ơi!
Chỉ cần là người trong vực Hỗn Độn thì trong lòng đều có một thánh địa võ đạo đó là học viện Hỗn Độn.
Học viện Hỗn Độn chính là thánh địa võ đạo đứng đầu ở vực Hỗn Độn và cũng là thế lực duy nhất nằm ở tâm Hỗn Độn.
Trong vô số các thế lực ở vực Hỗn Độn thì chỉ có khoảng 0.001 đến 0.0001 thế lực có cơ hội tiến vào tâm Hỗn Độn và còn sống đi ra. Mà những thế lực may mắn kia có địa vị rất cao trong vực Hỗn Độn, ví dụ như nhà họ Tư Đồ.
Mà học viện Hỗn Độn lại trực tiếp nằm trong tâm Hỗn Độn!
Người ta sở hữu toàn bộ truyền thừa võ đạo và vô số bảo vật trong nền văn minh Xương. Có thể nói, học viện Hỗn Độn là nơi nắm giữ những gì cốt lõi của nền văn minh Xương.
Hôm nay, được tận mắt nhìn thấy thượng sứ học viện Hỗn Độn, quả là hết sức may mắn và phấn khích.
"Tư Đồ Phụng, cậu đã được học viện Hỗn Độn tuyển chọn", bóng dáng trên đóa sen Hỗn Độn hoàn toàn làm lơ lời chào đón của các Đại Đế và ý chí đại đạo, mà chỉ liếc nhìn thế giới Đại Thiên như đang quan sát một đám con kiến, cuối cùng, dừng lại trên người Tư Đồ Phụng rồi nói.
Câu ấy vừa được nói ra, thế giới như chìm trong tĩnh lặng, yên tĩnh như chết! "Anh, anh, anh, anh trai... Anh được học... học... học viện Hỗn Độn nhận vào kìa!", sau vài giây, Tư Đồ Nhung chợt hét lên như phát điên, ôm chặt lấy chân Tư Đồ Phụng, kích động như muốn rút gân.
Tư Đồ Phụng cũng hít thở dồn dập. Gã bị tin tức ấy đập đến ngây người... đầu óc trống rỗng.
Tư Đồ Chính Trú lại ngấn nước mắt cười to, nhà họ tư Đồ sắp trỗi dậy thật rồi.
Giờ phút này, hơn mười ngàn tỷ đôi mắt ở thế giới Đại Thiên đều đổ dồn lên người Tư Đồ Phụng.
Tư Đồ Nhung bỗng như phát điên quay phắt đầu lại, mặt mày vặn vẹo, phấn khích hét: "Thằng con hoang, ha ha ha ha... Mày còn muốn giết anh trai tao không? Có ngon thì mày giết coi! Ra tay coi! ha ha ha ha... Thằng con hoang, mày có nghe không? Anh trai tao - Tư Đồ Phụng đã được học viện Hỗn Độn nhận vào đó! Ha ha ha ha..."
Tô Minh vuốt mũi, không nói gì.
Nhưng, ngay sau đó.
"Được rồi! Như anh mong muốn!"
"Xoẹt!"
Tô Minh vậy mà... vậy mà lại... lập tức rút Ma La Kiếm ra, giơ nó lên, chém thẳng về phía Tư Đồ Phụng.
Tô Minh thật... thật sự ra tay.
"Xoẹt!"
Ma La Kiếm mạnh cỡ nào chứ?
Đặc biệt với cảnh giới, cường độ cơ thể hiện tại của Tô Minh thì đã có thể sử dụng 10 phút một ngày, mà sức mạnh của nó còn mạnh hơn trước gấp mấy lần.
Khi dùng Ma La Kiếm, anh cũng không thêm quy luật không gian, kiếm ý... vào. Bởi vì bản thân nó đã bao gồm tất cả quy luật, vận luật và trăm loại kiếm ý. Mà nó cũng có thể tác động đến không gian, kiểm soát thời gian...
Dù sao, Tô Minh cảm thấy nếu mình bỏ thêm kiếm ý, quy luật không gian... vào chỉ tổ vô ích thôi.
Ma La Kiếm chân chính không cần bất cứ kỹ năng nào, chỉ cần giơ kiếm chém xuống là đã có thể phát huy ra sức mạnh mạnh nhất của nó rồi.
Một kiếm kia của Tô Minh quá bất ngờ.
Dù là ai cũng không tin nổi Tô Minh lại dám ra tay trước mặt thượng sứ học viện Hỗn Độn. Vả lại, còn định giết chết đệ tử mà học viện Hỗn Độn nhìn trúng!
Dù là ý chí đại đạo cũng không có lá gan đó.
Mà kể cả toàn bộ Đại Đế trong thế giới Đại Thiên gộp lại cũng không dám làm thế!
Hành động đó là đang vả lên mặt thượng sứ học viện Hỗn Độn!
Khiến học viện Hỗn Độn bẽ mặt!
Điên rồi ư? Giờ phút này, trong đầu mọi người đều hiện lên từ đó, Tô Minh không điên thì là gì? "Sao... sao cậu ta dám?", ý chí đại đạo run giọng thều thào.
Trong giây phút sống còn ấy.
"Mày...", sắc mặt Tư Đồ Chính Trú chợt thay đổi hẳn.
Với thực lực của ông ta, nếu có sự chuẩn bị thì dù chỉ đoán trước được một giây cũng có thể ngăn cản đòn tấn công của Tô Minh một cách dễ dàng.
Suy cho cùng, thực lực của Tư Đồ Chính Trú cũng rất rất mạnh. Tuy không tới trình độ Đại Đế hay Bán Đế, nhưng cũng chẳng kém là bao.
Nhưng, Tô Minh lại ra tay một cách bất ngờ, mà còn sử dụng Ma La Kiếm!
Tư Đồ Chính Trú hoảng sợ vội vàng ngăn cản. Ông ta chỉ kịp giơ tay lên, tạo nên một cái lốc xoáy chặn lại.
Song cũng chỉ có thể làm được nhiêu đó.
"Phụt..."
Thoáng chốc, kiếm mang của Ma La Kiếm đã đâm xuyên qua lốc xoáy của Tư Đồ Chính Trú.
Ma La Kiếm thật sự quá mạnh!
Dù Tư Đồ Chính Trú có vội vàng chỉ kịp tạo nên một cái lốc xoáy, không phát huy được một phần mười thực lực của ông ta thì lẽ nào có thể đâm xuyên một cách dễ dàng như vậy à?
Nhưng Tô Minh và Ma La Kiếm lại làm được, mà còn hết sức dễ dàng.
Còn Tư Đồ Phụng, lúc này gã đã cứng đờ, máu trong người như đông lại, cổ thì như bị thần chết bóp chặt.
Với thực lực hiện tại của Tô Minh lại còn dùng Ma La Kiếm để giết Tư Đồ Phụng thì y như giết gà mà dùng dao mổ trâu.
Đầu óc Tư Đồ Phụng trống rỗng, chỉ còn lại sự hoảng sợ cùng cực.
Trong con ngươi trợn to của gã chỉ còn lại bóng kiếm đang không ngừng phóng to trước mắt.
Khi Ma La Kiếm sắp chém lên người Tư Đồ Phụng thì bỗng.
"Ngưng!"
Bóng người áo trắng trên đóa sen Hỗn Độn chợt nói một từ.
Thoáng chốc, đất trời, vạn vật, không gian, thời gian như dừng lại.
...
Cực kỳ khủng bố!
Lời vừa ra pháp tắc như nghe theo.
Chỉ một từ thôi mà giống như một từ đã diễn biến ra trăm ngàn thế giới từ thuở sơ khai.