Truyện Đỉnh Cấp Tông Sư - Tô Minh

Chương 170: Dụ dỗ gia nhập Phiêu Diểu Tông




Ánh mắt Phương Ngọc lóe lên: "Đã vậy, sao cậu Tô không gia nhập Phiêu Diểu Tông của chúng tôi!!! Với thiên phú và thực lực của cậu Tô, tôi có thể cam đoan với cậu Tô, sau khi gia nhập Phiêu Diểu Tông, cậu sẽ lập tức trở thành đệ tử chân truyền, thậm chí tôi còn có thể khiến sư phụ thu nhận cậu làm đệ tử!"

Điều kiện này khá hấp dẫn, ngay cả Diệp Mộ Cẩn cũng có chút kinh ngạc, ý của Phương Ngọc chính là cho phép Tô Minh trở thành sư đệ của hắn?

"Anh Phương, cô Phó, và các vị tiền bối nếm thử đồ ăn đi, đồ ăn ở nhà hàng này không tệ”, Tô Minh không trả lời ngay lời mời gọi của Phương Ngọc, anh chu đáo gắp đồ ăn cho bọn họ, tiện thể gắp một chút thức ăn cho Diệp Mộ Cẩn.

"Sư huynh hỏi anh có nguyện ý gia nhập Phiêu Diểu Tông của chúng tôi hay không, trả lời cho rõ ràng đi", Phó Nguyên hừ một tiếng: "Vờ vịt cái gì?"

Phương Ngọc nhìn chằm chằm Tô Minh, đồng thời cũng đang chờ đợi câu trả lời của Tô Minh.

"Con người tôi thích gây chuyện phiền toái, nếu gia nhập Phiêu Diểu Tông, nói không chừng có thể sẽ gây rắc rối cho Phiêu Diểu Tông", Tô Minh đặt chén rượu trong tay xuống.

"Cũng tự biết lượng sức mình", Phó Nguyên không chút khách khí oán giận một câu, trên thực tế, ngày hôm nay cô ta qua đây cũng đã ôm một bụng tức giận rồi.

Bởi vì trước khi tới đây, bố đã dành cho Tô Minh đánh giá khá cao, cô ta phản bác một câu.

Lại bị bố trách mắng chính mình nói như rồng leo làm như mèo mửa.

"Sư muội...", Phương Ngọc tỏ ý nhắc nhở Phó Nguyên không nên ăn nói lung tung, sau đó mỉm cười nhìn về phía Tô Minh: "Cậu Tô, Phiêu Diểu Tông chúng tôi không sợ phiền toái".

"Không sợ phiền toái, chuyện tối hôm qua là vì cái gì?", Diệp Mộ Cẩn rốt cuộc không nhịn nổi nữa, oán hận nói.

Thái độ của Phiêu Diểu Tông tối hôm qua chính là sợ phiền phức, sợ đối đầu với Thẩm Băng Tuyền.

Bây giờ lại mở mồm ra nói mình không sợ phiền phức sao?

Thật là nực cười.

"Cô nói cái gì? Một kẻ ti tiện đến từ một gia tộc nhỏ lại dám ăn nói với chủ thượng như thế sao?", Phó Nguyên biến sắc, đôi đũa trong tay trực tiếp đập xuống bàn, nhìn chằm chằm Diệp Mộ Cẩn, ánh mắt sắc bén lớn tiếng quát mắng.

"Đủ rồi", Phương Ngọc nhìn về phía Phó Nguyên quát lớn, cau mày một cái: "Sư muội, em bớt tranh cãi một tí".

Tô Minh bên ngoài mỉm cười nhưng bên trong ánh mắt lạnh lẽo, dám nói Mộ Cẩn là kẻ ti tiện sao? Haha...

Diệp Mộ Cẩn hít một hơi thật sâu, cắn chặt hàm răng, trong lòng có chút sợ hãi cùng lửa giận, nhưng lại hung hăng đè nén.

Bởi vì bây giờ cô ta bộc phát ra sẽ mang đến cho Tô Minh rất nhiều phiền toái, thậm chí có thể nguy hiểm đến tính mạng.

Chưa kể Phiêu Diểu Tông mạnh mẽ ngang ngược, chính là Phương Ngọc cùng mấy vị trưởng lão Phiêu Diểu Tông ở trước mặt so với đám người Thẩm Băng Tuyền tối qua còn mạnh hơn rất nhiều.

Cô ta nắm chặt tay của mình đến mức móng tay gần như đã đâm vào lòng bàn tay.

Phó Nguyên hiển nhiên nghe lời Phương Ngọc, sau khi bị Phương Ngọc quát thì không lên tiếng nữa, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Diệp Mộ Cẩn với dáng vẻ chế giễu.

Ánh mắt kia chính là đang nói: Con nhóc kia, tôi mắng cô là đồ ti tiện mà cô không dám cãi lại sao?

"Cô Diệp, tôi thay mặt sư muội xin lỗi cô", Phương Ngọc thản nhiên nói, sau đó nhìn về phía Diệp Mộ Cẩn.

Tuy là xin lỗi, nhưng cũng chỉ là lời nói suông, trong giọng nói không hề có chút gì gọi là thành ý.

Trong lòng hắn cũng chẳng khác gì sư muội Phó Nguyên, nhà họ Diệp chỉ là một gia tộc nhỏ phụ thuộc vào Phiêu Diểu Tông, Diệp Mộ Cẩn cũng không phải là cháu gái dòng chính, dám tranh luận trước mặt Phó Nguyên, thật đúng là không biết sống chết.

Nếu không phải vì muốn lôi kéo Tô Minh, hắn tuyệt đối sẽ để cho Diệp Mộ Cẩn biết thế nào là chủ thế nào là tớ?

Sau khi nói lời xin lỗi, mặc kệ Diệp Mộ Cẩn có chấp nhận hay không, bởi vì hắn thay mặt mở miệng xin lỗi đã là cho Diệp Mộ Cẩn thể diện lắm rồi.

"Cậu Tô, gia nhập Phiêu Diểu Tông, cậu có thể có đủ tài nguyên võ đạo, võ công sẽ tiến bộ nhanh hơn, không ai dám tìm cậu gây phiền toái như chuyện đã xảy ra tối qua, Phiêu Diểu Tông của tôi cam đoan chuyện này sẽ không bao giờ tái diễn nữa", Phương Ngọc tiếp tục nói, lại rót cho Tô Minh một chén rượu, giọng điệu trở nên chân thành hơn.

"Con người tôi tùy hứng quen rồi, cũng không muốn gia nhập vào thế lực nào đó, xin cảm ơn ý tốt của anh Phương cùng Phiêu Diểu Tông", Tô Minh vẫn không biến sắc, mỉm cười nói.

Điều này khiến cho sắc mặt của Phương Ngọc thay đổi, dáng vẻ nho nhã ân cần như gió xuân của hắn liền biến mất.

Nhất thời trở nên trầm mặc.

Ánh mắt khẽ lóe lên, chuyển chén rượu trong tay, không biết đang suy nghĩ cái gì.

"Cho anh mặt mũi mà anh không biết điều", Phó Nguyên lại mở miệng hừ lạnh một cái: "Tô Minh! Phiêu Diểu Tông chúng tôi mời anh gia nhập chính là vinh dự của anh, anh cho rằng mình là cái thá gì mà dám mở mồm ra cự tuyệt?"

Tô Minh căn bản không thèm liếc nhìn Phó Nguyên, cũng không có phản ứng, như thể cô ta không tồn tại.

"Anh...", Phó Nguyên liền muốn chửi ầm lên, lời cô ta nói anh lại dám không để ý? Thật là đáng chết.

"Cậu Tô, cậu suy nghĩ cho kỹ?", Phương Ngọc lại giơ tay lên ngăn cản Phó Nguyên đang ầm ĩ, hắn lẳng lặng nhìn chằm chằm Tô Minh: "Phiêu Diểu Tông chúng tôi hiếm khi mời ai gia nhập. Nếu như mời, từ trước đến nay không ai từ chối, nếu cậu Tô nhất quyết từ chối, tôi sẽ rất tức giận, sư phụ cũng sẽ rất tức giận, mọi người ở trong Phiêu Diểu Tông cũng sẽ rất tức giận".

Tô Minh nhíu mày một cái, sau đó từ từ giãn ra.

Đối với sự bá đạo của Phiêu Diểu Tông anh có chút bất ngờ.

Nhưng sau đó, Tô Minh vẫn lắc đầu từ chối!

Từ chối gia nhập vào Phiêu Diểu Tông.

"Nếu cậu Tô đã quyết định, vậy thì có duyên gặp lại", Phương Ngọc đứng dậy, khóe miệng thoáng qua một tia lạnh lùng, sát ý, thiên tài mà Phiêu Diểu Tông không có được vậy chỉ có thể bị tiêu diệt, nếu không phải là hôm nay thì sẽ là ngày mai, ngày mốt...

Nếu không, thiên tài như Tô Minh gia nhập vào thế lực khác, sẽ tạo áp lực lớn đối với Phiêu Diểu Tông.

Sau đó Phương Ngọc đứng dậy, Phó Nguyên cùng ba vị trưởng lão của Phiêu Diểu Tông cũng đều đứng dậy.

Diệp Mộ Cẩn thở phào nhẹ nhõm.

Phó Nguyên là người cao hứng nhất, kiêu ngạo ngẩng đầu, đáy lòng cực kỳ thoải mái, lúc đầu cô ta đã không hy vọng Tô Minh sẽ gia nhập vào Phiêu Diểu Tông!!!

Một tên nhóc ở giới thế tục thôi mà.

Có cái gì mà thiên phú? Huyền Linh Sơn bên kia, thiên tài nhiều hơn rất nhiều.

Haha...

Đám người Phương Ngọc, Phó Nguyên muốn rời đi.

Nhưng vào lúc này.

"Khoan đã", Tô Minh đột nhiên lên tiếng, anh đặt chén rượu xuống.

Ánh mắt Phương Ngọc hơi đổi, có chút mừng rỡ.

Hắn cho rằng, Tô Minh thay đổi chủ ý.

Hắn liền quay đầu nhìn về phía Tô Minh.

"Hiện tại liền muốn rời đi, cô Phó hình như quên mất một chuyện", Tô Minh lên tiếng, không hề thay đổi chủ ý giống như trong tưởng tưởng của Phương Ngọc.

Ánh mắt Tô Minh rơi vào trên người Phó Nguyên.

Phó Nguyên quay đầu lại nói: "Chuyện gì?"

Giọng nói lạnh như băng.

"Lúc trước cô Phó mắng người phụ nữ của tôi là đồ ti tiện", Tô Minh nhìn về phía Phó Nguyên, nghiêm túc nói: "Tôi cảm thấy, cô Phó nên nói lời xin lỗi, nếu không, một khi tôi đã tức giận, hậu quả sẽ rất khó lường đấy".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.