Cô ta cho rằng đó là động đất, nhưng nó lại kéo dài liên tục, cô ta chỉ có thể dừng lại, cuối cùng cũng tìm được đầu nguồn Giáo Tôn Các chấn động.
Cũng may khi Giáo tôn Các được xây dựng đã thiết kế cấu trúc đặc thù, đặc biệt là phòng thuốc, vô cùng kiên cố.
"Nếu như Giáo Tôn Các sụp đổ, Tô Minh ở trong phòng thuốc có thể bị thương hay không? Thật sự không cần gọi anh ấy ra ngoài sao?", Lam Tuyết lo lắng, cô đã hỏi mấy lần rồi.
"Không cần nghĩ nhiều. Thực lực của anh ấy, cho dù Giáo Tôn Các có sập, cũng không thể làm cho anh ấy bị thương. Anh ấy ở trong phòng thuốc chắc là đang nghiên cứu cái gì đó, chúng ta không nên quấy rầy anh ấy. Ô, hình như ngừng lại rồi".
Diệp Mộ Cẩn vừa mới dứt lời liền thấy Tô Minh đi ra.
"Tô Minh, anh làm em sợ muốn chết", Lam Tuyết chạy tới, khuôn mặt tràn đầy sự lo lắng cuối cùng cũng nở nụ cười.
"Anh làm cái trò gì thế hả?", Diệp Mộ Cẩn trừng mắt nhìn Tô Minh.
"Bí mật", Tô Minh cười nói, nhân tiện véo nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của Lam Tuyết để trấn an cô.
"Mau đi thôi, sắp 11 giờ hơn rồi", Diệp Mộ Cẩn nói xong cũng rời đi.
"Ngoan, ở nhà chờ anh, buổi tối anh sẽ về ăn cơm", Tô Minh nói với Lam Tuyết, nói xong liền đuổi theo Diệp Mộ Cẩn.
Rất nhanh.
Tô Minh cùng Diệp Mộ Cẩn ngồi Maybach 680 đi tới Thính Phong Hiên.
Thính Phong Hiên là một nhà hàng cao cấp nổi tiếng ở thành phố Đế Thành.
Buổi trưa hôm nay, địa điểm Phiêu Diểu Tông hẹn Tô Minh chính là ở Thính Phong Hiên.
Hai người đã đến Thính Phong Hiên.
Hai người không có vào phòng bởi vì Thính Phong Hiên không có phòng riêng, chỉ có đại sảnh, nhưng đại sảnh được thiết kế vô cùng sang trọng tinh tế, khoảng cách giữa mỗi chiếc bàn cũng khá xa, trong đại sảnh còn được bố trí sương mù mờ ảo, lộ đài, núi giả, nước chảy...
Mỗi một bàn đều có bức trướng cổ bao quanh.
Ánh đèn có chút âm u.
Người phục vụ đều mặc đồng phục và là những cô gái trẻ đẹp khoảng độ 20.
Bọn họ đã đặt trước chiếc bàn số 8.
Lúc này, bởi vì sắp tới 12h nên toàn bộ đại sảnh gần như chật kín.
Tô Minh cùng Diệp Mộ Cẩn ngồi xuống, Diệp Mộ Cẩn bĩu môi: "Hẹn 12h tới, bây giờ đã 11h52 phút, chúng ta đến nơi rồi mà người của Phiêu Diểu Tông còn chưa tới, hy vọng bọn họ đừng có đến trễ".
Thời gian trôi qua.
Chẳng mấy chốc, đã 12 giờ.
"Đúng thật là đến muộn", Diệp Mộ Cẩn khó chịu, cằn nhằn một câu.
"Đừng sốt ruột", Tô Minh nhẹ nhàng an ủi.
Nhưng đã quá 30 phút vẫn không thấy một bóng người, ánh mắt của Tô Minh bắt đầu lạnh.
"Gọi món thôi, đói sắp chết rồi", Diệp Mộ Cẩn nói rồi gọi người phục vụ chọn mấy món mà mình thích ăn.
Khi các món ăn được bày lên hết cũng đã 12h45 phút, đúng lúc này...
"Cô Diệp, cậu Tô...", một giọng nói truyền đến.
Diệp Mộ Cẩn và Tô Minh cùng ngẩng đầu dõi mắt về phía nguồn âm thanh vừa phát ra.
Đã thấy một nhóm năm người đi tới.
Một thanh niên khoảng chừng 30 tuổi, ăn mặc rất giản dị, để râu, tóc ngắn, chân đi giày, phía sau có một thanh trảm đao, trảm đao là loại dày rộng, ước chừng hơn trăm cân.
Bên cạnh người thanh niên là một cô gái trạc tuổi Diệp Mộ Cẩn, cô ta mặc một chiếc váy tơ tằm màu tím, vóc dáng mảnh mai cùng khuôn mặt xinh đẹp, trên đầu cài một chiếc trâm, trang điểm nhẹ nhàng, trên người có một loại khí chất cao quý kiêu ngạo, trong tay cầm một thanh bảo kiếm là linh khí.
Phía sau đôi trai gái còn có ba người trung niên dáng vẻ tươi cười, thoạt nhìn cũng rất thân thiện.
Đôi mắt xinh đẹp của Diệp Mộ Cẩn khẽ run lên.
Bởi vì năm người tới đã vượt quá dự liệu của cô ta.
Đầu tiên người thanh niên kia chính là đệ tử cuối cùng của tông chủ Phiêu Diểu Tông, cũng là thiếu chủ của môn phái, tên là Phương Ngọc, địa vị tương đối cao.
Người con gái kia mặc dù cô không biết rõ nhưng thân phận chắc chắn không đơn giản.
Còn ba ông già kia, Diệp Mộ Cẩn đều biết, ba người đó chính là trưởng lão của Phiêu Diểu Tông.
Ánh mắt Tô Minh lóe lên một cái, có chút kinh ngạc.
Thực lực của Phiêu Diểu Tông thực sự rất mạnh!
Người thanh niên là một Thiên Vị đỉnh phong!!!
Đúng, chính là cảnh giới đỉnh phong.
So với Lưu Vũ Đằng và Dương trưởng lão của Cửu Hư Tông còn mạnh hơn nhiều.
Hơn nữa, người thanh niên này tu luyện đao ý, mặc dù hắn đã thu lại hết sức nhưng vẫn có thể nhận ra.
Ngoài ra ba người đàn ông trung niên đều là Thiên Vị hậu kỳ.
Ngay cả cô gái xinh đẹp khí chất kiêu ngạo cũng là Thiên Vị trung kỳ.
Diệp Mộ Cẩn cùng Tô Minh đều đứng lên: "Xin mời".
"Hừ, chúng tôi còn chưa tới, đã gọi món hết rồi?", cô gái xinh đẹp khí chất kiêu ngạo liếc qua chiếc bàn, hừ lạnh một tiếng rồi ngồi xuống.
"Giới thiệu một chút, đây là sư muội của tôi Phó Nguyên, tính khí có chút ngang bướng, thật ngại quá", Phương Ngọc xin lỗi, thái độ của hắn vẫn khiến người ta cảm thấy rất thoải mái.
"Sư huynh, tính khí em như thế nào?", Phó Nguyên trừng mắt nhìn Phương Ngọc.
"Sư muội là con gái duy nhất của sư phụ tôi, cho nên...", Phương Ngọc ngồi xuống, cười khổ nói, sư phụ của hắn, đó là tông chủ môn phái Phiêu Diểu Tông, như vậy thì Phó Nguyên chính là con gái của tông chủ Phiêu Diểu Tông sao?
Ba vị trưởng lão Phiêu Diểu Tông cũng ngồi xuống.
"Cậu Tô, cậu cũng nên biết quan hệ giữa Phiêu Diểu Tông chúng tôi và nhà họ Diệp", sau khi ngồi xuống, Phương Ngọc nhìn về phía Tô Minh rồi rót cho Tô Minh một chén rượu.
Tô Minh gật đầu: "Phiêu Diểu Tông bao nhiêu năm qua chiếu cố nhà họ Diệp, tôi vô cùng cảm tạ".
"Tối hôm qua, cậu Tô gặp nạn, Phiêu Diểu Tông chúng tôi vốn định tới để giúp đỡ, nhưng vì một số việc nên đã phải trì hoãn", Phương Ngọc lại nói, có chút áy náy.
Nói dối không chớp mắt.
Nhưng Tô Minh không thèm để ý.
Nhưng sắc mặt Diệp Mộ Cẩn lập tức bất thường, liền muốn phản bác, Tô Minh lại vỗ nhẹ lên bàn tay nhỏ bé của Diệp Mộ Cẩn, trấn an cô ta không cần nói tiếp, mọi chuyện cứ giao cho anh xử lý.
"Vậy thì phải cảm ơn ý tốt của Phiêu Diểu Tông rồi", Tô Minh mở miệng nói.
"Cậu Tô, không biết cậu có thể tiết lộ cho chúng tôi, cậu đến từ môn phái nào không? Giới thế tục Hoa Hạ tầm thường khẳng định không thể bồi dưỡng ra một thiên tài như cậu".
"Tôi không đến từ môn phái nào cả", Tô Minh bình thản gắp thức ăn.