“Tìm thấy rồi!”, ý chí Đại Đạo truyền âm cho Cố Đình Tiêu, nói cho Cố Đình Tiêu biết vị trí và nơi ẩn náu.
Cố Đình Tiêu đảo mắt nhìn về một phía của trận Đại Đạo Tinh Thần.
Vừa liếc sang.
Thì ngôi sao đó cứ như bị phá vỡ vầng hào quang của mình, Hỗn Độn ẩn nấp bị vỡ tung, xuyên qua cả quy luật Đạo.
Trong ánh mắt của hàng tỷ người.
Ngôi sao đó như đang nóng chảy, mất đi lớp ẩn náu.
Tô Minh!
AzTruyen.net
Đó là Tô Minh…
Thế nhưng Tô Minh lúc này đây đang nhắm mắt lại, hệt như đang nghỉ ngơi tĩnh tâm vậy.
“Không!”, bên ngoài, cơ thể mềm mại của Đạm Đài Vô Tình run lên, che miệng lại mặt không còn chút máu như thể sắp ngất đi.
Nhóm người Đạm Đài Chân Thương cũng thở dài.
Cái gì nên tới, rồi cũng sẽ tới thôi mà?
Chu Thủ Hạnh và Chu Kình thì lại nở nụ cười lạnh đầy tàn nhẫn.
Mong chờ.
Họ đang rất mong chờ.
“Bởi thế mới nói trốn được có mấy trăm giây thì được cái gì đâu? Trước sức mạnh tuyệt đối thì chút thủ đoạn nhỏ đó chỉ là sự vùng vẫy yếu ớt đến đáng thương mà thôi”, Cố Đình Tiêu thản nhiên nói, đầy khinh thường và chất chứa sát ý lạnh lẽo.
Cùng lúc đó.
Tô Minh mở mắt ra.
Khóe môi Tô Minh chợt nhếch lên tạo thành độ cong mờ ảo nhưng đầy tự tin và hào hứng.
“Trấn!”
Cố Đình Tiêu hét lớn, đôi mắt lạnh lẽo lóe lên sát ý bễ nghễ chúng sinh, tập trung về phía Tô Minh.
Cung Nhân Ma ập tới như thủy triều.
Trong Cung Nhân Ma, những người canh gác thời tiền sử, vầng sáng nhật nguyệt lóe lên bí văn đạo vận và quy luật sặc sỡ, bấy giờ, tất cả như đang nhắm về một mình Tô Minh.
Lực thế giới Chư Thiên cộng thêm cung Nhân Ma!
Cung Nhân Ma tỏa ra hơi thở không thể dùng mỗi từ mạnh để miêu tả nữa, đó chính là cảm giác của sự sáng tạo và hủy diệt xoay chuyển trong vĩnh hằng.
“Nếu không chết thì đúng là chẳng còn thiên lý gì đáng nói nữa!”, Chu Kình thì thào lẩm bẩm, hào hứng đến nỗi các tế bào trong người như đang run lên, nhe răng trợn mắt cười đầy tàn nhẫn và sảng khoái.
Chu Kình không thể tìm thấy chút khả năng sống sót nào dành cho Tô Minh.