Truyện Đỉnh Cấp Tông Sư - Tô Minh

Chương 160: Phản công




Chết tiệt!

Chết tiệt!

Không thể tin được!

Ngây người hoàn toàn... Tất cả những người đang có mặt ở hiện trường đều cho rằng, Tô Minh không chừng chỉ cần một giây thôi sẽ bị giết rồi, nào ngờ đâu...

Có rất nhiều người đã trở nên ngây ngốc, cảm thấy như thể đang nằm mơ vậy.

Mà điều còn khoa trương hơn nữa là, khi mà Tô Minh chống lại đợt tấn công lần đầu này xong hoàn toàn không dừng lại, như thể không cần nghỉ ngơi, lập tức bắt đầu đợt tấn công thứ hai.

Phản công!

Một mình anh, muốn phản công ư?!

"Thiên Vận kiếm! Thiên Vận kiếm! Thiên Vận kiếm!!!", Tô Minh khắp người tỏa ra sức mạnh ghê gớm, gương mặt đanh lại, hét lớn.

Ánh nhìn khóa chặt về phía Thẩm Băng Tuyền rồi đột nhiên tung lên ba nhát kiếm

Ba nhát kiếm này còn mạnh hơn gấp nhiều lần nhát kiếm khi nãy của Tô Minh.

200 nghìn cân + Thiên Vận kiếm + kiếm ý.

Tất cả đều được dùng tới.

Không chừa bất cứ cơ hội phản kháng nào.

Nói một cách khác, đây là đòn tấn công mạnh nhất mà Tô Minh có thể xuất chiêu lúc này.

Ba nhát kiếm xuất ra liền hóa thành ba đường sáng, khóa chặt mục tiêu về phía Thẩm Băng Tuyền.

Khoảnh khắc mà ba nhát kiếm xuất ra, trong mắt Tô Minh hiện lên một nét cười điềm tĩnh.

"Tôi nói giết cô trước thì nhất định sẽ giết cô".

"Không hề nói đùa".

Nhát kiếm đầu tiên của anh chỉ là để dò xét mà thôi, khiến cho Thẩm Băng Tuyền buông lỏng cảnh giác, khiến cô ta nghĩ rằng thực lực của anh cũng chỉ dừng lại ở 200 nghìn cân đó thôi, tất cả là để chuẩn bị cho ba nhát kiếm này.

"Đáng chết!!!", ánh mắt của Thẩm Băng Tuyền như ngưng đọng, suýt chút nữa đã buông lời chửi bới, trong lòng có chút suy sụp.

Cô ta trước nay chưa từng cảm nhận được hương vị của cái chết đang không ngừng ép chặt.

Dù cho Thẩm Băng Tuyền vẫn còn rất nhiều chiêu thức để chống đỡ, nhưng ngay lúc này cô ta vẫn cảm thấy bất an vô cùng.

"Hàn Phong Nhất Kiếm Thập Cửu Châu!", vẻ mặt Thẩm Băng Tuyền ngưng đọng và sợ hãi, mái tóc cô ta ngay tức khắc cũng bị lớp băng sương bao phủ.

Cô ta như trở thành người băng của Cửu Ưu Băng Hàn vậy, hàn khí toát ra từ người cô ta dường như có thể chống lại được cả sức mạnh của núi lửa và ánh sáng của mặt trời.

Lạnh lẽo tới mức khiến cho mọi thứ xung quanh đó mười thước đều bị đóng băng.

Lạnh lẽo tới độ khiến không khí như ngưng đọng.

Và trong làn khí tức lạnh lẽo đó, thanh kiếm màu bạc trong tay cô ta vung lên một nhát.

Đây là chiêu thức cuối cùng của cô ta rồi.

Hơn nữa còn được phát huy tới 200 phần trăm.

Không những vậy, khi Thẩm Băng Tuyền vung ra nhát kiếm đó, cô ta còn nhìn về phía Lưu Vũ Đằng và hét lớn: "Cứu tôi!!!"

Dù cho cô ta đã dùng toàn bộ sức lực, nhưng vẫn cảm thấy là không đủ.

Thực tế, không cần Thẩm Băng Tuyền phải cầu cứu thì Lưu Vũ Đằng cũng đã ra tay rồi, vì ông ta cũng cảm nhận được khí tức nguy hiểm không cách nào hình dung kia, ông ta làm sao có thể để thiếu tông chủ của mình đi vào chỗ chết chứ?

Những tia lửa lóe lên, Lưu Vũ Đằng muốn đuổi kịp ba nhát kiếm khủng khiếp đó, nhưng đã quá muốn rồi, tốc độ của ông ta không thể nào nhanh tới vậy.

Nhưng ông ta có thể tấn công Tô Minh.

Chỉ cần Tô Minh chết, ba nhát kiếm khủng khiếp đó sẽ tự động biến mất, vì dù gì chủ mất thì kiếm cũng chẳng còn.

Mà lúc này lại còn là một cơ hội cực tốt, Tô Minh vì xuất ra ba nhát kiếm kinh hồn đó, anh rõ ràng đã rơi vào trạng thái yếu ớt, khí tức không ổn định.

"Tịch Diệt Thủ!", Lưu Vũ Đằng hét lớn, một tay đưa lên.

Đồng thời, xung quanh dường như không hề có ánh sáng, tất cả tối đen như bóng đêm, không nhìn thấy gì.

Chỉ có điều bóng đêm đó chỉ kéo dài trong một khoảnh khắc.

Sau khoảnh khắc đó tan đi, ánh hào quang từ dấu tay tím đỏ như xé nát bóng đêm, như một vòng mặt trời đỏ, thiêu đốt, mạnh mẽ, hướng thẳng về phía Tô Minh.

"Xem mày có chết hay không?!", Lưu Vũ Đằng vẻ mặt đầy sát khí.

Nhưng chính vào lúc này, Tô Minh đột nhiên quay đầu, mỉm cười với ông ta, một nụ cười châm biếm, như thể đã đoán trước được mọi chuyện.

"Đinh!"

Một âm thanh nhức tai đột nhiên vang lên.

Luồng hào quang màu vàng bao trùm khắp nơi.

Một chiếc chuông lớn chắn trước mặt Tô Minh, Tích Diệt Thủ của Lưu Vũ Đằng đánh thẳng vào chuông Thiên Địa Huyền Hoàng.

Những ngày tháng qua, Tô Minh không hề bỏ bê việc tu luyện chuông Thiên Địa Huyền Hoàng.

Giờ đây, anh đã có thể hoàn toàn thao túng nó rồi.

Đây là một trong những quân bài kín của anh.

Tịch Diệt Thủ của Lưu Vũ Đằng cũng là một võ kỹ đáng sợ của huyền cấp hạ phẩm, là võ kỹ chỉ cần nhấc tay là có thể di chuyển thiên địa vạn vật, nhưng tiếc là khi đã gặp phải chuông Thiên Địa Huyền Hoàng thì chỉ thể ôm hận mà thôi.

Chuông Thiên Địa Huyền Hoàng cũng chỉ vang lên một tiếng.

Chỉ vậy mà thôi.

Chiêu thức mạnh nhất ba nhát kiếm liên tiếp Thiên Vận Kiếm + kiếm ý + 200 nghìn cân của Tô Minh đích thực có một vài chân khí bị rút sạch, có chút suy yếu, vậy nên, chuông Thiên Địa Huyền Hoàng này xuất hiện rất đúng lúc.

"Không... không thể nào!", ông ta vốn đang vô cùng phấn khích và mong đợi, giờ đây suýt chút nữa thì ngất lịm tại chỗ, nhìn chằm chằm vào chiếc chuông phía trước Tô Minh, như thể phát điên.

Đó không phải là chuông Thiên Địa Huyền Hoàng của nhà họ Lam sao?

Không ngờ Tô Minh cũng có thể sử dụng?

Hơn nữa còn tu luyện thành công rồi?

Hơn nữa, chiếc chuông đó lại mạnh như vậy?? Ngày trước, uy lực của chuông dưới sự hợp lực của tám người Lam Trung nếu đem ra so sánh với uy lực mà Tô Minh thể hiện, chẳng khắc nào đom đóm so bì với mặt trăng.

Gấp vô số lần.

Chiếc chuông này tuyệt đối là báu vật của các loại báu vật, nhưng... nhưng mà để nhà họ Lam dùng thì đúng là phí phạm rồi!

Lam Lại ghen ghét, hoảng sợ tới cực điểm.

"Còn ngây người ra đó? Ông cũng chết đi!", giữa những tia lửa lóe lên, Tô Minh đã bình phục hoàn toàn, sắc mặt càng thêm hung tàn.

Không thể không nói, huyết mạch của anh đúng là lợi hại, là huyết mạch bảo bối, tốc độ hồi phục sau khi bị rút cạn chân khí đúng là hiếm gặp, chỉ cần dùng tới vài giây mà thôi.

Tô Minh nhếch miệng cười, như một con dã thú tràn ngập sát khí.

Anh cảm thấy như mình đang trở lại những ngày đối diện với dã thú ở Huyền Linh Sơn hai năm trước, thật nhớ cái cảm giác hung tợn, bất cứ lúc nào cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng ngày đó quá!

"Xùy xùy..."

Bóng hình Tô Minh vẫn không hề chạm đất, chỉ cần nhẹ nhàng giẫm lên không khí đã đủ khiến nó rít gào.

Chính là "Lược Ảnh Bộ".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.